Vũ Trinh đột nhiên phì cười một tiếng, thò người hôn một cái thật kêu lên gò má hắn, trêu đùa nói: "Có phải là sau khi ta biến thành tiểu cô nương đã doạ chàng rồi phải không-"

Mai Trục Vũ:... Thì ra nàng vẫn nhớ.

Vũ Trinh tiếp tục cười: "Xin lỗi, hồi nhỏ ta quấy nhiễu hơi nhiều, lang quân đã mệt mỏi rồi, xét tình ta đáng yêu như vậy, xin hãy tha thứ cho ta đi."

Mai Trục Vũ nắm lấy bàn tay nàng đang bóp ngực mình trong chăn, hơi có chút bất đắc dĩ,"Được rồi."

"Nàng đã khá hơn chút nào chưa?"

Vũ Trinh tùy ý gật đầu,"Đã khá hơn rồi."

Mai Trục Vũ vẫn chưa yên tâm, trở tay nắm lấy cổ tay nàng, tỉ mỉ dò xét một phen mới buông tay nhét cánh tay nàng vào trong chăn bông,"Còn cần tĩnh tâm dưỡng thương một thời gian."

Nói xong hắn ngồi dậy mặc y phục, lúc sắp sửa đứng dậy một góc áo bào bị Vũ Trinh giữ chặt,"Này, dậy sớm như vậy đi đâu vậy?" Vũ Trinh nói.

Mai Trục Vũ đáp: "Nàng hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay ta phải về Hình bộ thi hành nhiệm vụ rồi."

Vũ Trinh lúc này mới lộ vẻ tỉnh ngộ, nhớ ra lang quân của mình quả thật nên đi làm việc, nàng lại nghĩ đến thời gian mấy ngày nay trì hoãn, an ủi nói: "Không sao đâu, ta nói một tiếng hộ chàng, mấy ngày nay không đi làm thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Mai Trục Vũ lại lắc đầu, nói: "Không sao."

Chuyện này không quan hệ đến cùng là như thế nào, đợi đến khi Vũ Trinh theo Mai Trục Vũ ra khỏi phòng ăn điểm tâm, mới hiểu được ý tứ.

Trong khách sảnh ngồi một nam nhân tướng mạo giống hệt Mai Trục Vũ, thoạt nhìn tựa như huynh đệ song sinh.

Bước chân Vũ Trinh khựng lại, nhìn kỹ một chút, lúc này mới phát hiện sơ hở, nhướng mày ngạc nhiên nói: "Đây là, Sương Hàng đạo trưởng?"

Nam nhân có khuôn mặt giống Mai Trục Vũ kia thấy hai người cùng nhau đi đến, lộ ra vẻ mặt hơi phức tạp.

Trong miệng kêu lên: "Tiểu sư thúc."

Đến phiên Vũ Trinh, hắn không biết nên xưng hô như thế nào cho phải, cuối cùng nhắm mắt lại vẫn chọn cách gọi như thường lệ, gọi Miêu Công.

một nhà, gọi cái gì mà Miêu Công, quá khách khí, cứ gọi ta là Trinh tỷ là được rồi."

Sương Hàng đạo trưởng:... Nhớ năm đó, lúc hai người không đánh không quen biết, hắn bị vị Miêu công này đè xuống đất hung hăng ma sát một trận, tuy rằng sau đó hai người coi như là có vài phần giao tình, nhưng ngữ khí nhiệt tình tự nhiên như thế vẫn là lần đầu tiên.

Sương Hàng đạo trưởng tâm tình phức tạp không khỏi nhìn về phía tiểu sư thúc của mình, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác quỷ dị, tựa như người nhà ngoại gặp con rể, bị con rể nâng lên một cái.

Mai Trục Vũ không nhận được ánh mắt của sư điệt, hắn thấy sư điệt nhìn qua, liền nói lời cảm ơn với hắn,"Mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi, kế tiếp ta đã không có việc gì, có thể tự mình đi trực ban."

Sương Hàng lập tức lắc đầu, khuôn mặt tuấn lãnh lộ ra một nụ cười hiếm thấy, hắn lau mặt một cái, lau đi linh phù vẽ ở trên mặt, nhất thời lộ ra dung mạo vốn có.

Rất cung kính nói với Mai Trục Vũ: "Có thể giúp được việc của tiểu sư thúc, là vinh hạnh của sư điệt."

Xác thực, đừng nói những sư điệt bọn họ, ngay cả sư phụ sư bá bọn họ, cũng khó có khả năng giúp được tiểu sư thúc cái gì, dù sao tiểu sư thúc quá lợi hại, chuyện gì cũng có thể tự mình làm, có thể để cho hắn hỗ trợ có thể nói là mười năm khó gặp, hiện giờ hắn mặc dù chỉ là được nhờ thay tiểu sư thúc đi trực hai ngày, nhưng trở về quan, đã đủ để khoe khoang rồi.

Ngoại trừ ta! Còn có ai giúp đỡ tiểu sư thúc! Không có!

Đang vui mừng khôn xiết, đột nhiên Sương Hàng đạo trưởng lại nghe thấy tiểu sư thúc mình nói: "Ngươi còn phải ở lại Trường An mấy ngày nữa, đã như vậy, mấy ngày nay ta sẽ chỉ điểm công phu cho ngươi một chút."

Lời này vừa nói ra, tay của Sương Hàng đạo trưởng cứng đờ, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến mất.

Nhưng hắn biết đây là tiểu sư thúc đang biểu đạt lòng biết ơn, cho nên hắn không thể biểu hiện ra vẻ không đồng ý, còn phải cảm tạ tiểu sư thúc, cho dù là hắn căn bản không muốn báo đáp.

Trời mới biết Sương Hàng đạo trưởng giờ phút này hy vọng biết bao có thư cấp bách đưa tới để hắn thuận thế thoát thân.

Thật vất vả tiểu sư thúc mới rời đi, các sư huynh sư đệ được thanh nhàn cũng không lâu lắm, hắn sao lại muốn đưa mình lên để tiểu sư thúc tra tấn chứ!

Sương Hàng đạo trưởng trong lòng oán hận, hối hận không thôi.

Vũ Trinh không nói gì, chỉ quan sát thần sắc hai người nói chuyện, nhận thấy được huyền cơ trong đó, không nhịn được phì cười một tiếng.

Mai Trục Vũ không biết nàng bỗng nhiên cười cái gì, thấy cháo trong bát nàng đã uống xong, lại động thủ múc cho nàng một bát, còn gắp thêm hai miếng bánh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play