Bất quá, phàm là người từng gặp qua Vũ phu nhân, đều khen ngợi nàng trinh tĩnh nhu hòa ôn nhu như nước, trừ việc lớn hơn Vũ Thuần Đạo hai tuổi, dung mạo khí độ khác đều rất xứng đôi với ông.
Về sau rất nhiều năm, nhắc tới Vũ Thuần Đạo cùng phu nhân, mỗi người đều chân thành nói một câu ân ái.
Chỉ đáng tiếc, nhân gian có tình nhân khó bền lâu, khi đứa con gái thứ hai của họ bảy tuổi, Vũ phu nhân mắc một trận bệnh, triển miên trên giường bệnh vẫn chưa khỏi, cứ như vậy mà ra đi.
Dù đã trải qua bao năm tháng, dù đã thắp hương trước Phật tổ bao mùa, mỗi khi nhớ về nàng - người con gái khiến chàng si mê thuở thiếu thời, kề vai sát cánh hơn mười năm trời, ánh mắt Vũ Thuần Đạo vẫn ngập tràn nỗi đau đớn và luyến tiếc.
"Thê tử của ta, nàng là một nữ tử ôn nhu, tuy thân thể yếu đuối nhưng tâm tính lại vô cùng kiên định." Nhắc đến người vợ đã khuất núi, giọng Vũ Thuần Đạo trầm xuống, bàn tay vuốt ve đầu con gái cũng dịu dàng hơn.
"Phu nhân tuy không thể nhìn thấy những thứ ấy, nhưng nương nương của nàng lại có thể.
Vì vậy khi Trinh Nhỉ cũng bộc lộ năng lực này, nàng bình tĩnh hơn ta rất nhiều.
Sau đó nhiều năm, nàng luôn bảo vệ và dạy dỗ Trinh Nhi.
Nói ra thì buồn cười, ta là một tướng quân bảo gia vệ quốc, một nam nhi anh dũng, nhưng mỗi khi Trinh Nhi gặp phải những thứ kia, người đầu tiên nàng muốn dựa dẫm lại không phải ta, mà là phu nhân." Vũ Thuần Đạo nói đến đây, cười khẽ, không rõ là chua xót hay hoài niệm.
"Phu nhân là một người dũng cảm, khi nàng còn tại thế, đã bảo vệ Trinh Nhi rất tốt.
Những thứ đó... nói thật, lúc đầu ngay cả ta cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng thì không, nàng luôn dũng cảm che chở cho Trinh Nhi.
Trước khi lâm chung, nàng dặn ta phải chăm sóc tốt cho hai đứa con gái, đặc biệt là Trinh Nhi... Nhưng ta đã phụ lòng mong mỏi của nàng."
Vũ Thuần Đạo xoa mặt một cái.
Mai Trục Vũ ngồi ngay ngắn ở trước mặt ông, lằng lặng lắng nghe, khi thanh âm của ông trầm xuống, chợt dừng lại, hắn cũng không mở miệng nói gì, chỉ chờ ông bình tĩnh lại.
Vũ Thuần Đạo hồi lâu mới tiếp tục nói: "Khi đó phu nhân vừa qua đời không bao lâu, ta sống một đoạn thời gian rất hoảng hốt, sơ sẩy với Trinh Nhi, nàng... nàng gặp phải mấy thứ đó, có thể là bị dọa, cũng có thể là bị thứ ấy ép buộc, không biết vì sao lại ngã từ trên lầu cao xuống, khi ta chạy tới, nàng gần như đã không còn thở nữa."
"Khi đó, nàng mới nhỏ như vậy, giống như bây giờ, một đứa bé bé rẩy, đôi tay phủ kín vết chai dày, từng cầm lấy trường thương giết vô số kẻ địch, run rẩy trên gương mặt non mềm của con gái nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ta cho rằng Trinh Nhi không sống nổi, nhưng ngày đó ta tận mắt nhìn thấy con mèo kia đem theo Trinh Nhi sắp chết đi mất, sau đó khi Trinh Nhi xuất hiện trở lại, nàng đã hồi phục, đồng thời cũng biến thành sinh vật phi nhân.
Nàng có thể biến thành mèo, ta đã nhìn thấy dáng vẻ nàng biến thành mèo, khi đó tuổi nàng còn nhỏ, có đôi khi không thể khống chế được.
Ta không biết trong khoảng thời gian nàng biến mất đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết, nàng là nữ nhi của ta, nàng đã khỏe mạnh trở về, như vậy là đủ rồi."
Ta cũng đã gặp miêu yêu mang Trinh Nhi đi, trong một đêm hắn bỗng nhiên xuất hiện ở phòng ta, hắn nói cho ta biết cứu Trinh Nhi là để báo đáp đại ân của phu nhân ta, hắn còn nói mình sắp phải rời đi, đó là cái giá phải trả để Trinh Nhi được sống lại, nàng có thể sẽ phải gánh vác một số trách nhiệm.
Đúng lúc này, Mai Trục Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: "Vị... miêu yêu kia, có phải là Miêu Công nhiệm kỳ trước của Yêu thị hay không?"
Vũ Thuần Đạo ngẩng đầu đánh giá người con rể bề ngoài tầm thường này của mình, thấy sắc mặt y bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút cảm xúc mà ông không đọc được.
Vũ Thuần Đạo không hiểu lắm, chỉ gật đầu: "Đúng vậy, y nói với ta rằng y không thể ở lại Trường An được nữa, sau đó ta cũng không gặp lại y."
Mai Trục Vũ nhắm mắt lại một chút, rồi lại nhìn về phía cô bé trong lòng Vũ Thuần Đạo, nàng vừa hay trở mình, chiếc áo mỏng manh mùa hè trên người tuột lên, lộ ra một mảng bụng trắng, trông như một chú ếch con.
Ánh mắt Mai Trục Vũ từ từ dịu lại, y cúi đầu khẽ nói: "Thì ra là vậy."
"Vậy, là chỉ có quốc công biết thân phận phu nhân sao?"
Vũ Thuần Đạo gật đầu: "Đúng vậy, đại nữ nhỉ kia của ta cũng không biết, loại chuyện này, người biết càng nhiều, đối với Trinh Nhi mà nói cũng không phải chuyện tốt gì.
Chỉ bất quá, ngươi làm sao biết được, chẳng lẽ là Trinh Nhi nói cho ngươi?"
Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không, chỉ là dưới sự xui khiến của trời đất mà phát hiện ra thôi." Hắn dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Con cũng từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những vật không phải người, trước đây từng tu hành trong quan, tạm thời coi như là một vị đạo sĩ, trong việc đối phó với những ác yêu tỉnh quái kia, cũng coi như là có chút tâm đắc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT