Tiểu cô nương ngồi trên giường lạnh lùng một hồi, ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên cầm gối trên giường ném xuống đất, một khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui không cho ai lại gần.
Cuối cùng Mai Trục Vũ cũng hiểu ra, nàng lúc này rời giường tính khí rất lớn.
Thật ra, ngày hôm sau khi hắn cưới Vũ Trinh, khi nói chuyện phiếm với nhạc phụ Dự Quốc Công, Dự Quốc Công đã từng nói qua nhị nữ nhỉ Vũ Trinh của mình, lúc rời giường tính khí rất lớn, rất khó dỗ dành.
Nhưng Mai Trục Vũ và Vũ Trinh ngủ cùng nhau nhiều ngày như vậy, cũng không phát hiện nàng có tính khí gì khi rời giường, nhiều lắm cũng chỉ là sáng sớm khi thức dậy sẽ mơ màng một lúc, trong khoảng thời gian đó sẽ cau mày, nhưng rất nhanh sẽ thả lỏng tỉnh táo lại, nếu lúc ấy hắn không rời khỏi bên giường, Vũ Trinh còn nằm dài trên giường trêu đùa vài câu.
Bây giờ, rốt cuộc Mai Trục Vũ cũng được tận mắt chứng kiến, tính khí của Vũ Trinh khi rời giường mà Dự Quốc Công đã nói.
Tiểu cô nương tóc tai bù xù trên giường, tự mình ngồi trên giường giận dỗi một hồi, cuối cùng cũng bò dậy, đến dưới giường nhặt gối lên, sau đó quay đầu cười với Mai Trục Vũ: "Ngươi, ta đói bụng rồi!"
Mai Trục Vũ chưa từng gặp qua đứa trẻ nào trở mặt nhanh như vậy, quả thật là mở rộng tầm mắt.
Hắn dẫn tiểu cô nương đi rửa mặt, bưng thức ăn đặt lên bàn nhỏ cho nàng dùng, rồi ngồi phía sau lưng nàng chải tóc giúp nàng.
Mái tóc tiểu cô nương mềm mại mịn màng, Mai Trục Vũ nghĩ đến chuyện bị chê trách dùng sức quá mạnh, bèn nhẹ tay hơn nữa, e sợ sẽ giật đứt tóc của nàng.
Tạm thời buộc cho nàng hai búi tóc nhỏ, Mai Trục Vũ dẫn nàng ra ngoài, trước hết mua cho nàng bộ y phục vừa vặn, sau đó mới đưa nàng đến Dự Quốc Công phủ dạo chơi.
Nhưng mà, trước khi bước vào Dự Quốc Công phủ, hắn lấy ra một tấm bùa, gấp làm đôi, dùng sợi dây đỏ buộc lên cổ tay tiểu cô nương.
"Cái này không thể tháo ra." Mai Trục Vũ dặn dò nàng.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn vâng lời, nhìn cửa lớn phủ Dự Quốc Công với đôi mắt trông mong.
Mai Trục Vũ dắt nàng đi vào cửa lớn phủ Dự Quốc Công.
Người hầu trong phủ Dự Quốc Công nhìn thấy phu quân của Nhị nương tử đến, đều cho rằng hắn đến tìm Nhị nương, vì thế đều nhiệt tình hỏi thăm hắn, đồng thời nói cho hắn biết Nhị nương tử không có ở nhà.
Trục Vũ.
Sự thật quả đúng như thế, bởi vì tấm phù ấy, cũng bởi vì Mai Trục Vũ luôn nắm tay nàng.
Nếu Mai Trục Vũ buông tay hoặc tấm phù ấy rơi mất, người bình thường xung quanh sẽ có thể nhìn thấy Vũ Trinh bé nhỏ, đây chính là "Ẩn Thân Phù" của đạo môn.
Được Mai Trục Vũ dắt vào nhà mình, trong mắt Tiểu Vũ Trinh tràn ngập kinh ngạc và tò mò.
Trong trí nhớ của nàng, nhà của nàng đúng là như vậy, nhưng rất nhiều chỉ tiết nhỏ đều thay đổi, hơn nữa gia nhân mà nàng quen biết lập tức già đi rất nhiều, còn có thêm rất nhiều gia nhân mới mà nàng không quen biết.
Ngoài ra chính là gia nhân mà nàng quen biết và không quen biết, đều thân thiết gọi nam nhân bên cạnh là lang quân.
Nhận thấy sự tình thật sự không ổn, tiểu cô nương cho dù có bướng bỉnh đến đâu, lúc này cũng bị dọa sợ rồi, vì thế chờ đi vào nội viện không thấy được phụ mẫu tỷ tỷ, nàng bắt đầu khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mai Trục Vũ nào từng thấy nàng khóc, cái này khác hẳn với khóc giả, thật sự thấy nước mắt, cho nên hắn thoáng chốc luống cuống, ngồi xổm xuống dùng tay áo lau nước mắt cho tiểu cô nương, còn nói lập tức dẫn nàng đi tìm phụ thân, lúc này mới tạm thời dỗ dành được tiểu cô nương.
Tỷ tỷ Vũ Hoàng hậu của Vũ Trinh hiện tại đang ở hoàng cung, không dễ gì gặp được, nương nương của nàng đã qua đời, tất nhiên cũng không thể gặp, cho nên tiếp theo Mai Trục Vũ muốn dẫn nàng tới Tu Đề tự dưới Nam Sơn gặp phụ thân Vũ Thuần Đạo.
Mai Trục Vũ có chút lo lắng tiểu cô nương nhìn thấy phụ thân biến thành đầu trọc, lại bị dọa khóc.
Mang theo nỗi lo lắng ấy, bọn họ lên đường đến Tu Đề tự.
Vị trí của Tu Đề tự hẻo lánh, cách Trường An cũng khá xa, lúc này cưỡi ngựa chạy đi, cũng phải đến hoàng hôn mới có thể tới nơi.
Mai Trục Vũ một tay kéo dây cương, một tay ôm tiểu cô nương đang nhảy nhót tán loạn, cưỡi ngựa phi nước đại trên quan đạo ngoài thành.
Tiểu cô nương vốn rất hoạt bát hiếu kỳ nhìn khắp nơi, miệng hỏi không ngừng, nhưng đột nhiên, không biết nàng trông thấy điều gì, thân thể run lên dữ dội, ngậm chặt miệng co rúm vào lòng Mai Trục Vũ, còn quay đầu vùi mặt vào ngực hắn, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
Tuy Vũ Trinh biến thành đứa trẻ chưa đầy một ngày, nhưng Mai Trục Vũ đã thấu hiểu sâu sắc phu nhân của mình thuở nhỏ rốt cuộc là một đứa trẻ tính tình cổ quái khó nắm bắt, tùy hứng đến nhường nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT