Ra khỏi quan thự Hình bộ, Vũ Trinh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của nam nhân, kéo đầu ngón tay hắn nói: "Mấy ngày nay ta nghe được vài lời đồn đãi không hay lắm, lang quân có bị người ta khi dễ không? Có kẻ nào tìm đến gây phiền phức cho chàng chăng?"
Mai Trục Vũ không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, trên thực tế từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai có thể bắt nạt được hắn.
Thấy Mai Trục Vũ lắc đầu nói không có, Vũ Trinh trìu mến vuốt ve bàn tay lang quân,"Tính tình tốt đến vậy, dù có bị người ta khi dễ tận cửa cũng không chịu nói ra."
Mai Trục Vũ: "...??" Nhưng quả thật là không có mà.
Vũ Trinh chẳng biết mình đã suy nghĩ lung tung những gì, lại liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu hòa hoãn trấn an: "Không sao đâu, về sau sẽ không còn chuyện như vậy nữa đâu."
Dứt lời nàng chuyển đề tài, nói: "Lúc trước thi đấu thuyền rồng Đoan Ngọ được xếp hạng không tồi, chàng có công đầu, đám người Thôi Cửu nói muốn mời chàng tụ tập.
Mấy ngày nay ta có chút bận rộn, vẫn chưa về nhà, hôm nay vừa vặn có thời gian, liền hẹn vào hôm nay.
Ngày mai chàng không cần đi thượng giá, vừa vặn buổi tối có thể chơi muộn một chút."
Mai Trục Vũ ừ một tiếng, chăm chú nhìn nàng.
Vũ Trinh nghiêng đầu, thấy hắn chỉ nhìn mình, buồn cười nói: "Mắt không chớp, mấy ngày không gặp, đã nhớ ta đến vậy sao?"
Mai Trục Vũ hơi có chút quẫn bách, đành phải dời ánh mắt đi, nhưng dạo qua một vòng, từ chim trên trời đến cây trên mặt đất, cuối cùng lại quay về trên người Vũ Trinh.
Vũ Trinh đã quen bị người ta nhìn, cũng không nói thêm gì, liền hào phóng để cho hắn ngắm, thỉnh thoảng lại đáp lại bằng một ánh mắt mỉm cười, dung túng vô cùng.
Mai Trục Vũ lần đầu tiên vào kỹ viện, là được phu nhân của mình dẫn vào.
Nàng quả nhiên rất quen thuộc nơi này, sau khi đến phường Bình Khang, còn có hai nô bộc chờ ở trước cửa phường cung kính tiến lên, nhiệt tình dẫn bọn họ tới một trạch viện.
Trong viện này khắp nơi trồng hoa cỏ, đào kênh nước, còn xây dựng một bình đài nổi trên mặt nước, trên bình đài là một tòa đại đình lục giác có thể chứa mấy chục người ngồi vây quanh, sáu góc có sáu cột đá sơn son, chống đỡ một mái tám báu, dưới mái hiên nhô ra treo một ngọn đèn lớn dài hai thước.
Giữa các cột son có rủ tấm rèm trúc mỏng manh, trong sắc trời dần tối, ánh sáng mấy ngọn đèn xuyên qua màn lụa chiếu rọi mờ ảo trên mặt nước, gợn sóng lăn tăn.
Trong đình đặt mấy chiếc giường nhỏ trải nệm êm và bình phong, đã Cửu, Mai Tứ và Triệu lang quân, còn có một vị Tôn nương tử.
Thấy hai người Vũ Trinh đến, bọn họ đều vẫy tay nói: "Rốt cuộc cũng đến rồi, mau tới ngồi đi."
Mai Trục Vũ muốn chào hỏi từng người bọn họ, Vũ Trinh lại không cho phép, một tay kéo hắn ngồi xuống một vị trí,"Khách sáo gì chứ, tùy tiện một chút là được rồi."
Nói xong với Mai Trục Vũ, nàng cầm một cây búa nhỏ gõ chuông vàng trên bàn, sau tiếng keng keng vang lên rất nhanh có người bước vội vào đình, Vũ Trinh nói: "Cho lang quân một chén canh Ngân Long, phối với mặt tuyết sợi tơ mỏng, nhớ kỹ, phải do Mã nương tử các ngươi tự tay làm, còn có hai thứ Mật Tiên Nhân và Ngọc Lộ Đoàn, ta nhớ mười lăm các ngươi sẽ nấu canh Thập Hoa đúng không, vừa đúng lúc cũng bưng một phần đến."
Nô bộc ghi nhớ, gật đầu rất nhanh rồi chạy xuống.
Vũ Trinh nói với Mai Trục Vũ: "Trước hết ăn đơn giản một chút, Mã nương tử ở đây có mấy món Sở trường, ta ăn thấy không tệ, cũng không biết chàng có thích không, nếu như thích lần sau chúng ta lại đến, gọi cả một bàn."
Tuy là kỹ viện, nhưng không thể không nói, nơi này không giống như những gì Mai Trục Vũ nghĩ trước đây, cảnh sắc dễ chịu khiến lòng người thư thái, hơn nữa không có mỹ nhân son phấn làm bạn, chỉ có mấy người bọn họ, tự tại làm việc của mình.
Bên kia Mai Tứ sau khi chào hỏi hắn, liền cứ vùi đầu vẽ gì đó trên bàn sau tấm bình phong; Thôi Cửu đang điều chỉnh một cây cầm, thỉnh thoảng gảy dây đàn; Triệu lang quân đang mân mê một hộp tạp, lẩm bẩm gì đó; Tôn nương tử ngồi trước lư hương, bên cạnh bày nhiều hộp và bình nhỏ lỉnh kỉnh, thỉnh thoảng lại chọn một ít bột phấn bỏ vào trong lư hương; còn có người dựa vào cột uống rượu, có hai người thắp đèn đang đánh cờ, tóm lại mỗi người đều tự tiêu khiển tự vui.
Vũ Trinh thì dùng một con dao găm nhỏ cắt dưa, nàng dùng dao rất khéo, vỏ ngoài trắng tỉnh của quả dưa ngọc bị nàng nhẹ nhàng lột bỏ, cắt thành từng khối bày trong đĩa, cuối cùng đẩy đến trước mặt Mai Trục Vũ.
"Chàng ăn luôn, hay là chờ lát nữa trộn mật ong rồi ăn cùng?"
"Như vậy là được rồi."
Vũ Trinh một tay chống trên án thư, chống cằm nhìn hắn,"Không cần câu nệ, ta chỉ dẫn chàng tới đây xem bình thường ta ở nơi này làm gì mà thôi, cũng để cho chàng biết, ta không làm loạn như những kẻ kia đồn đại, ta đến kỹ viện thường chỉ để nghe khúc xem vũ mà thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT