Ôn Thất Thất lại đỏ mặt. Từ khi nào Tô Thần trở nên bá đạo như vậy?
Cô thực sự không biết phải nói gì vào lúc này.
Tô Thần vẫn khoác tay lên vai cô, nhưng Ôn Thất Thất không chút ngần ngại né sang một bên.
Cảm giác mất đi hơi ấm của cô khiến lòng Tô Thần trống trải, nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Vợ anh lại xấu hổ nữa rồi.
"Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ?"
Ôn Thất Thất giật mình, tròn mắt nhìn Tô Thần: "Anh điên à?"
"Anh không điên, anh rất nghiêm túc!"
Tô Thần chân thành nói: "Thất Thất, anh đã hai mươi hai tuổi rồi, em cũng đến tuổi kết hôn theo luật rồi. Hiện nay các trường đại học cũng cho phép sinh viên kết hôn, hay là chúng ta đăng ký kết hôn đi?"
Ôn Thất Thất cúi đầu, ngón tay bối rối xoắn lại.
Chuyện đăng ký kết hôn với Tô Thần, cô cũng từng nghĩ tới, nhưng chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi.
Một cậu sinh viên vừa bước vào đại học, làm sao dễ dàng bước vào hôn nhân như vậy?
Nhưng bây giờ, khi nghe chính miệng Tô Thần nói những lời này, trái tim Ôn Thất Thất không khỏi đập loạn lên vì căng thẳng.
Tô Thần thấy Ôn Thất Thất không nói gì, bèn nắm lấy tay cô: “Sao hả? Có đi không?”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến khiến Ôn Thất Thất tỉnh táo lại.
Cô vội vã né tránh Tô Thần, cắn chặt răng, giấu đi sự lo lắng của mình: "Không được, em còn chưa phải là bạn gái của anh nữa mà."
Mặc dù đã sinh con, nhưng giữa Ôn Thất Thất và Tô Thần dường như chưa có mối quan hệ yêu đương.
Cô không muốn Tô Thần chỉ vì đứa trẻ mà ở bên cô.
Bị từ chối thêm lần nữa, Tô Thần cũng tỉnh táo lại.
Anh và Ôn Thất Thất, cộng với đêm đó một năm trước, mới chỉ gặp nhau lần thứ ba.
Anh vừa bị niềm vui khi gặp đứa con làm cho đầu óc mụ mị, gần như quên mất rằng chuyện này cần có thời gian.
Phải để Ôn Thất Thất tự nguyện kết hôn với anh, chứ không phải vì đứa con.
"Xin lỗi, là anh vội vàng quá rồi. Thất Thất, anh quyết định từ hôm nay sẽ theo đuổi em!"
Ôn Thất Thất nghĩ rằng sau khi bị từ chối, Tô Thần sẽ thất vọng, thậm chí quay lưng bỏ đi, nhưng trông anh lại có vẻ rất vui.
Lần này đến lượt Ôn Thất Thất thấy ngại ngùng.
Cô xoay người đi vào trong nhà: “Em đi xem các con.”
Chắc cô ấy đồng ý để mình theo đuổi rồi chứ?
Tô Thần vui vẻ đi theo.
Bốn đứa trẻ đang ngủ, dì Lý đi rửa bình sữa rồi, Ôn Thất Thất nhìn các con, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Tô Thần cũng bước tới, đứng bên cạnh cô, lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Lúc này, hệ thống vang lên: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được kỹ năng ‘nhìn là nhớ’.”
“Ký chủ có muốn kích hoạt ngay không?”
Tô Thần không chút do dự: “Có! Kích hoạt ngay.”
Nhìn là nhớ! Đây là một kỹ năng vô địch.
Điều này có nghĩa là từ bây giờ Tô Thần sẽ sở hữu một bàn tay vàng không ai sánh được.
Sau khi kích hoạt kỹ năng, đầu óc Tô Thần trở nên minh mẫn hơn nhiều, biểu cảm của các con cũng hiện lên rõ ràng hơn.
Bốn đứa trẻ nằm thành hàng, ngủ say sưa, trong đó đại bảo và nhị bảo còn chảy cả nước miếng.
Tô Thần mỉm cười bất lực, ngay cả chảy nước miếng cũng dễ thương.
“Phải rồi, Thất Thất, các con tên gì vậy?”
"Ừ, em... em vẫn chưa đặt tên."
"À?"
Tô Thần ngơ ngác.
Đã sáu tháng rồi mà vẫn chưa đặt tên cho bọn nhỏ à!
"Là đợi bố của chúng đặt à?"
Một câu nói vu vơ của Tô Thần lại chạm trúng nỗi lòng của Ôn Thất Thất.
Cô không dám nhìn Tô Thần, ngoan cố nói: "Không phải, em chỉ là quên mất, giờ anh đến rồi thì anh đặt tên đi."
Cô sẽ không nói với Tô Thần rằng thật ra cô vẫn luôn có chút mong đợi nơi anh.
Nghĩ rằng sau này có thể gặp lại Tô Thần, là bố của bọn trẻ, cô hy vọng anh cũng có thể tham gia vào cuộc sống của chúng.
Tô Thần nhìn ra ngay rằng Ôn Thất Thất đang nói dối.
Không ngờ anh đoán bừa mà lại trúng phóc.
Tô Thần cười thầm trong lòng, vợ dễ thương quá!
Anh ngày càng thấy xao xuyến hơn.
Anh cũng không vạch trần Ôn Thất Thất, nghiêm túc nói: “Ừ, hai bé trai và hai bé gái, vậy lấy ý nghĩa an khang hạnh phúc nhé, con trai thì là Tử An, Tử Khang, con gái thì là Hi Hi và Lạc Lạc.”
“Đại bảo là Tô Tử An, nhị bảo là Tô Hi Hi, tam bảo là Tô Tử Khang, tứ bảo là Tô Lạc Lạc…”
Ôn Thất Thất lẩm bẩm: "Tô Hi Hi, cái tên này nghe có vẻ..."
Nói đến đây, Tô Thần cũng nhận ra cái tên này không được hay lắm.
Anh liền nảy ra ý: “Vậy nhị bảo đổi thành Tô Tiếu Tiếu, cũng mang nghĩa vui vẻ, em thấy thế nào?”
Ôn Thất Thất nghe vậy, vui vẻ gật đầu: "Được, đặt tên này đi."
"Các bé ơi, các con có tên rồi nhé."
Tô Thần nhìn mấy đứa trẻ đang say ngủ, một luồng cảm xúc ấm áp tràn ngập trong lòng.
Đặc biệt là khi thấy Ôn Thất Thất vui mừng, anh càng quyết tâm phải đối xử tốt với cô.
Anh chưa hề nói rằng các con mang họ Tô, anh muốn tôn trọng quyết định của Ôn Thất Thất, nhưng không ngờ cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc để các con mang họ của cô.
Xem ra trong lòng Ôn Thất Thất, anh cũng rất quan trọng.
Nhận ra điều này, Tô Thần càng cảm thấy hạnh phúc.
Lúc này dì Lý đi tới, lúng túng nói: “Thất Thất.”
Ôn Thất Thất quay người nhẹ giọng hỏi: “Dì Lý, có chuyện gì vậy?”
“Dì có chuyện muốn nói với cháu.”