Khi nhắc đến ba của bọn trẻ, nụ cười của dì Lý dần trở nên cứng ngắc.

"Hừ! Ai mà biết hắn chết ở đâu rồi? Thật là quá đáng, một người đàn ông vô trách nhiệm như thế! Cô Ôn tốt đẹp thế này, những đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, làm sao mà hắn lại không cần chứ?"

Tô Thần cảm thấy, nếu ba của bọn trẻ ở đây vào lúc này, chắc chắn sẽ bị dì Lý tẩn cho một trận.

Cậu chỉ biết cười trừ: "Ừm... Có lẽ ba của bọn trẻ không biết sự tồn tại của chúng?"

Nếu thật sự cậu là ba của bọn trẻ, thì chắc chắn cậu bị oan uổng rồi.

"Hắn tốt nhất là không biết!"

Ánh mắt của dì Lý gần như có thể giết người!

Tô Thần còn đang định giải thích thì bỗng nghe trong đầu vang lên một giọng nói máy móc: "Đinh! Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống siêu cấp chăm con!"

Cái gì cơ? Hệ thống chăm con?

Tô Thần thực sự cũng giống như nhân vật chính trong các tiểu thuyết, có thể kích hoạt hệ thống sao?

"Hệ thống? Mi làm cái gì?"

"Ký chủ, hệ thống này là hệ thống siêu cấp chăm con. Chỉ cần ký chủ nỗ lực nuôi dưỡng bọn trẻ, sẽ nhận được phần thưởng tương ứng!"

"Nuôi con?"

"Đúng vậy! Chính là bốn đứa trẻ trước mặt ký chủ!"

"Chúng thật sự là con của tôi?"

"Đúng vậy, chúng là con của anh và Ôn Thất Thất!"

"Với ai cơ?" Hệ thống không trả lời.

Nhưng Tô Thần cũng chẳng cần câu trả lời, cậu đã nghe rõ. Người phụ nữ kia tên là Ôn Thất Thất!

Sau một lát, Tô Thần buột miệng thốt lên: "Chết tiệt, lần này chơi lớn rồi!"

Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi lại chính là hoa khôi Ôn Thất Thất!

Tô Thần tin rằng, vào lúc này ở trước cửa phòng học của Ôn Thất Thất, chắc chắn đã đầy những kẻ như bạn cùng phòng của cậu, đang mong chờ được nhìn thấy hoa khôi. Họ đều mang cùng một hy vọng: có thể chinh phục được trái tim của Ôn Thất Thất và bước vào một mối tình đẹp như mơ với cô ấy, tốt nhất là được cô yêu đến cuồng si để có thể khoe khoang với mọi người.

Chắc chắn họ không thể ngờ rằng Tô Thần không chỉ đã đến trước mà còn có cả bốn đứa con!

Thế giới này đúng là quá huyền ảo!

"Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ: Ký chủ, xin hãy giúp dì Lý chăm sóc bọn trẻ cho đến khi Ôn Thất Thất quay lại."

"Hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ nhận được phần thưởng tương ứng!"

"Tốt, tốt, nhiệm vụ này hợp ý tôi!"

Biết rằng bọn trẻ là con mình, Tô Thần hơi choáng váng. Đi tìm Ôn Thất Thất để xác nhận thì tốt hơn là ở đây chờ cô quay lại.

Có vẻ thấy Tô Thần không nhúc nhích, Dì Lý tò mò nhìn cậu: "Chàng trai, cậu làm sao thế?"

"Không có gì đâu!" Tô Thần mỉm cười: "Cháu sẽ ở lại đây giúp dì chăm sóc bọn trẻ, chờ khi mẹ của chúng quay về."

Thấy Dì Lý có vẻ muốn từ chối, Tô Thần vội vàng thêm: "Cháu không có tiết học hôm nay!"

Dì Lý nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý.

Hôm nay Tứ Bảo có vẻ bất thường, một mình dì chăm bốn đứa quả thật hơi mệt.

"Đúng là một chàng trai tốt."

Tô Thần mỉm cười, vừa trêu đùa với bọn trẻ, vừa trò chuyện cùng dì Lý.

**

Trong lúc trò chuyện, Tô Thần đã hiểu rõ tình hình.

Thì ra...

Khi Ôn Thất Thất vừa bắt đầu năm tư đại học, cô phát hiện mình đã mang thai, vì vậy buộc phải nghỉ học. Sau đó, cô sinh hạ bốn đứa trẻ này. Hiện giờ bọn trẻ vừa tròn sáu tháng tuổi, Ôn Thất Thất quyết định quay lại trường học, nhưng việc chăm sóc bọn trẻ lại trở thành một vấn đề lớn.

Bố mẹ Ôn Thất Thất không ở Ninh Châu, và cô cũng không dám nói với họ về việc mình đã sinh bốn đứa con.

Dì Lý là bảo mẫu mà Ôn Thất Thất thuê. Từ khi Ôn Thất Thất sinh con, dì Lý đã giúp cô chăm sóc bọn trẻ.

Nhắc đến chuyện này, dì Lý không kìm được mà thở dài: "Ôi, cô Ôn từng sống trong nhung lụa, vậy mà bây giờ vì nuôi con mà khổ sở vô cùng."

"Dựa vào số tiền trợ cấp ít ỏi thì không đủ chi tiêu, cô ấy phải dọn đến một căn nhà tồi tàn, vừa làm việc lặt vặt vừa chăm con, cuộc sống thật khổ cực."

"Bây giờ còn phải đi học nữa, phải làm sao đây?"

"Hôm nay, tôi định tự mình trông các bé, nhưng chúng khóc quá dữ dội, Thất Thất đành phải đưa cả tôi và bọn trẻ đến trường. Cậu nghĩ mà xem, nếu sinh viên trong trường biết cô Ôn có bốn đứa con, chuyện này sẽ thành ra thế nào?"

Dì Lý càng nói càng thấy buồn, trong khi Tô Thần nghe mà lòng trĩu nặng.

Cậu đã làm một việc tồi tệ đến nhường nào.

---

Nửa giờ sau, Ôn Thất Thất vội vã quay lại sau buổi học, vừa hay thấy Tô Thần đang bế Tứ Bảo đứng cạnh dì Lý.

Bước chân của Ôn Thất Thất khựng lại, cô không dám tiến tới.

Sao Tô Thần vẫn còn ở đây?

Xong rồi xong rồi!

Cô phải nghĩ cách đuổi cậu đi mới được.

Ôn Thất Thất cắn môi, cố giữ vẻ bình tĩnh bước tới.

"Dì Lý."

Tô Thần vừa nghe thấy giọng của Ôn Thất Thất liền quay đầu lại.

Thấy Ôn Thất Thất, cậu không kìm được mà mỉm cười.

Đây chính là vợ tương lai của cậu!

Cô trông thật dễ thương với mái tóc nhẹ nhàng bay trong gió, đáng yêu như những đứa bé. Tô Thần cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.

Cậu đứng dậy, định chào hỏi thì thấy Ôn Thất Thất mặt mày trắng bệch, chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu, chỉ bước đến cạnh dì Lý. Khi thấy bọn trẻ đã ngừng khóc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Thất Thất quay lại nhìn Tô Thần: "Cậu làm gì ở đây?"

Nhiệt tình của Tô Thần ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh...

"Chị không nhận ra tôi sao?"

Ôn Thất Thất nắm chặt tay, cố giữ giọng bình tĩnh: "Tôi phải biết cậu sao?"

Giọng điệu lạnh lùng của cô khiến Tô Thần ngơ ngác.

Đêm sau kỳ thi đại học, cô không hề như thế này.

Có phải cô không muốn cậu biết về bọn trẻ không?

Tại sao chứ?

Thôi kệ, hỏi cho rõ trước đã.

"Tôi chỉ muốn hỏi chị một câu..."

“Không cần hỏi! Trả lại con cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play