Lý Mai đáp: “Được thôi, đại thúc. Cái bánh củ cải này của cháu, một văn tiền được hai cái, thạch da heo thì mười lăm văn một cân, còn lòng heo xào cay thì hai mươi văn một cân.”
Cô tính giá cao cho lòng và dạ dày heo vì số lượng ít, chỉ khoảng ba cân, còn thạch da heo thì nhiều, tới mười mấy cân. Theo Lý Mai, “vật hiếm thì quý”, món ngon sẽ không sợ ế. Cuối cùng, dù bán thạch da heo với giá thấp hơn nhưng số lượng lớn vẫn sẽ mang lại nhiều lợi nhuận hơn.
Đại thúc cười: “Bánh củ cải thì ta không cần, món đó là đồ ăn vặt cho bọn trẻ. Cháu bán cho ta một cân thạch da heo và một cân lòng heo cay. Cháu có cân không? Với lại, người mua đồ của cháu thì đựng vào đâu?”
Lý Mai cười hì hì: “Cháu không có cân, hay đại thúc cân giúp cháu nhé, cháu sẽ thêm cho đại thúc một ít. Tổng cộng lấy của đại thúc ba mươi văn thôi, sau này nếu đại thúc muốn ăn, cứ gọi cháu, giá vẫn thế. Nhưng đại thúc ơi, cháu chưa biết dùng gì để đựng đồ cho khách, chẳng lẽ lại đưa cho mỗi người một cái bát? Cháu thì không có nhiều bát thế đâu.”
Đại thúc cười lớn: “Con bé này, đúng là chẳng giống người làm ăn gì cả. Không có đồ đựng thì người ta mang về kiểu gì? Ta nghĩ cháu nên ghé tiệm tạp hóa mua ít giấy dầu, dùng tạm đã, rồi dặn khách lần sau mua thì nhớ mang theo bát.”
Lý Mai chưa bắt đầu bán hàng mà đã được đại thúc cho lời khuyên. Cô vội nhờ đại thúc trông giúp quầy hàng, rồi chạy đi mua một xấp giấy dầu, hết mấy văn tiền.
Trong lúc Lý Mai đi, đại thúc bán thịt còn giúp cô quảng cáo đồ ăn, thu hút không ít người đến xem và bàn tán liệu có ngon không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT