Chủ nhiệm Tưởng thấy qua nửa ngày mà Thẩm Thanh Nguyệt không nói chuyện, cũng biết cô khó xử, nói: “Nếu có gì cần trợ giúp cô cứ việc nói. Tuy tôi không có nhiều quyền lực như chủ nhiệm hậu cần, nhưng sẽ tận lực phối hợp với cô.”
Chủ nhiệm Tưởng cũng ngượng ngùng.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Nguyệt quản lý ô cửa sổ của mình khá tốt, mấy ngày nay làm việc cũng đã quen.
Hiện tại công nhân viên đều rất nhiệt tình với lẩu cay.
Yêu cầu một vạn phần. Không duyên không cớ bỗng tăng cho cô một lượng công việc lớn. Nhưng mà họ cũng không có biện pháp. Trước kia còn có thể mua được.
Hiện tại trong huyện đã sớm đồn đãi, lẩu cay của xưởng sắt thép ăn ngon, giá cả còn phải chăng, càng ngày càng nhiều người tới đây xếp hàng, làm cho người trong xưởng ăn không đến, oán khí không nhỏ.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Tôi cần mượn một cái xe đạp, khoảng hai, ba ngày.” Chủ nhiệm Tưởng có chút kinh hỉ: “Có thể có thể.” Hắn vội vàng đáp ứng. Chủ nhiệm Tưởng nói: “Tôi có cái xe đạp, cũng không dùng đến. Cô dùng đi.” Chờ thảo luận xong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play