Bởi vì Thẩm Thanh Nguyệt gióng trống khua chiêng như vậy, không ít người gặp Từ Tú Chi đều nói bóng nói gió hỏi xem bà có hối hận khi phân gia hay không.
Từ Tú Chi hối hận, hối hận đến xanh ruột, nhưng làm trò trước mặt mọi người, vẫn vịt chết cái mỏ còn cứng, một mực chắc chắn không hối hận.
Vì hôm nay Thẩm Thanh Nguyệt bắt đầu buôn bán, buổi tối bà ta cũng ngủ không ngon.
Hôm nay vừa thấy Thẩm Thanh Nguyệt ngồi trên xe bò, ai u, cứ làm như buôn bán dễ dàng lắm ý.
Thẩm Thanh Nguyệt đã sớm xé rách mặt với bên nhà cũ, dù sao cũng đã phân gia rồi: “Bà vẫn nên lo lắng cho chính mình đi. Trong nhà chỉ còn lại hơn bốn mươi đồng, bà nên nghĩ xem làm thế nào để đợi tới khi thu hoạch vụ thu.”
Lời này vừa ra, tất cả phụ nữ ở đây đều nổi lên lòng bát quái!
Từ Tú Chi lập tức nhảy dựng lên nói: “Đánh rắm, tao có tiền. Sau khi mày đi không ai chọc tức tao, tao sống vui vẻ hơn nhiều.”
Thẩm Thanh Nguyệt nhàn nhạt nói một câu: “Kẻ có tiền thì không bao giờ treo tiền ở ngoài miệng.”
Tức khắc mặt Từ Tú Chi như quả cà tím.
Chung quanh không biết ai bật cười. Từ Tú Chi càng tức giận.
Vốn định dỗi chọc ngoáy đứa cháu gái không nghe lời này một chút, ai ngờ bị đối phương đáp trả.
……
Xe bò chậm rãi ra khỏi thôn. Trong chốc lát mặt trời liền ló dạng, Thẩm Thanh Nguyệt cũng không biết từ chỗ nào lấy ra hai cái mũ rơm, cho chính mình và chị gái.
Thẩm Mai còn chưa hết buồn cười, tưởng tượng đến bộ dạng bà nội buổi sáng lại phụt cười thành tiếng, còn nói: “Nghịch ngợm.”
Đây là lần đầu tiên cô được thấy hình ảnh bà nội tức tới dậm chân.
Thẩm Thanh Nguyệt cười: “Em không muốn chọc phiền toái, là bà ấy tự tìm, lần sau nếu bà ấy còn như vậy, em vẫn sẽ đáp trả.”
Thẩm Mai nói: “May nahf mình có người như em, bằng không giống chị thì toàn bị khinh bỉ.” Thẩm Thanh Nguyệt ừ một tiếng.
Xe bò lắc lư đi tới phía trước, thực mau vào tới huyện, các cô đi thẳng đến cổng xưởng sắt thép. Nhìn thoáng qua thời gian còn chưa tới giờ nghỉ trưa.
Trang thúc dỡ đồ xuống xong vốn định ở bên này chờ cô.
Nhưng Thẩm Thanh Nguyệt nói, cô sẽ ở đây vài tiếng đồng hồ, hắn có thể đánh xe quanh đây xem có tìm được thêm chút việc gì khác không.
Trang thúc có chút tâm động, nhưng vẫn nói: “Hai đứa ở bên này không có việc gì đi.” Rốt cuộc là hai cô gái, sợ không ổn.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Không có việc gì, đối diện chính là xưởng sắt thép, bên này đều có bảo vệ.” Lại nói cô trả tiền đàng hoàng để thuê quầy hàng này.
Những chủ quán khác thấy Thẩm Thanh Nguyệt tới, đều nhìn xung quanh một chút, hỏi thăm biết cô bán cơm hộp, hơn nữa đại bộ phận đều là thức ăn chay liền không có hứng thú nữa.
Một chủ quán mì sợi phía xa, nói với người bên cạnh: “Hiện tại người trẻ tuổi thật nghĩ kiếm tiền dễ lắm ý. Đây chính là xưởng sắt thép, nhà máy ăn thịt mỗi ngày. Ai tiêu tiền mua đồ ăn chay chứ.”
“Cứ sao, nghe nói xưởng sắt thép còn mời đầu bếp từ nơi khác về.”
Đời trước Thẩm Thanh Nguyệt còn gặp chuyện khó khăn hơn, nên cũng không chịu ảnh hưởng.
Nhưng Thẩm Mai có chút khẩn trương: “Em nói có người mua sao?” Bọn họ đã tốn hơn một trăm đồng cho lần buôn bán này, gia vị, rau dưa, thịt linh tinh. Dù đồ đều không đắt, nhưng mua nhiều cũng rất tốn.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chị yên tâm đi. Khẳng định bán được.”
Sau đó còn liếc nhìn người bán mì sợi một cái.
Hai bên bán hàng hóa không giống nhau, cư nhiên còn phải dùng ngôn ngữ ảnh hưởng tới tâm thái các cô, có sức lực này còn không bằng tập trung nấu mì sợi.
Vừa thấy các cô còn có công phu nhàn ngôn toái ngữ liền biết các cô ấy buôn bán không ra sao.
Người bán mì sợi thấy Thẩm Thanh Nguyệt liếc mình, trong lòng tức giận, nhưng người ta cũng không mắng cô ta, cô ta cũng không tiện tới gây chuyện, đành phải ở một bên giận dỗi, thuận tiện lẩm bẩm một câu: “Đúng là người trẻ tuổi.”
Thẩm Thanh Nguyệt căn thời gian rất vừa vặn, thực mau liền nghe được tiếng chuông báo nghỉ trưa của xưởng sắt thép.
Vài ngàn người trong nhà máy cùng hướng về một nơi, xưởng sắt thép phúc lợi tốt, dù nhà gần cũng có người đi ra ngoài tìm đồ ăn vặt, món ngon.
Thẩm Thanh Nguyệt bỏ chăn bông giữ ấm trên hộp đựng đồ ăn ra, cũng mở hết nắp ra.
Ha, một mùi hương nháy mắt lan tràn, vài công nhân vốn định về nhà, ngửi được mùi thơm đều dừng bước chân. Nhìn qua phía bên này!
Người bán mì sợi, vừa rồi ngửi được mùi hương liền cảm thấy không tốt.
Không sai, cô ta bán không tốt, nhưng cô ta không hy vọng người khác bán được, trong lòng đang cầu nguyện, những công nhân đó ngàn vạn lần đừng mua cơm hộp.
Đáng tiếc không như mong muốn, có mấy người đã đi tới trước quầy hàng của Thẩm Thanh Nguyệt.