Mỗi một địa phương đều có trạm thu về, thu mua sơn trân hải vị, cũng bán rất nhiều thứ phong phú. Nhưng ai cũng bán thư trạm huyện bọn họ.
Nhìn khắp tỉnh thành, trạm bọn họ cũng nổi danh. Có thể nói một mình Thẩm Thanh Nguyệt bằng lượng mua của 100 người khác.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Lúc trước tôi đi tỉnh thành một chuyến. Đúng rồi, tôi muốn mua ít chân gà, mực đông lạnh, cật. Chỗ ngài còn không?”
“Cô muốn bao nhiêu?” Phó trạm vội mở cuốn sổ của mình ra: “Chỗ tôi không còn nhiều mực lắm, chỉ còn hơn hai trăm cân, móng gà thì Tiểu Lưu đều giữ lại cho cô, không bán ra ngoài chút nào. Hiện tại tính sơ sơ cũng có 1 ngàn 800 cân. Cật heo có ba, bốn trăm cân đủ không?”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đều bán cho tôi đi, tôi cần số lượng như vậy liên tục mười ngày. Có thể nhiều hơn con số này, không thể ít hơn. Mực chỉ có hai trăm cân thì không đủ, ngài chuẩn bị cho tôi một vạn cân đi.”
Này không phải Thẩm Thanh Nguyệt nói bừa, mà là trong thôn Thẩm Thanh Nguyệt có kho lạnh, mấy thứ hàng đông lạnh này, khả ngộ bất khả cầu. Trước tiên cứ mua về, chứ đến lúc dùng lại không có.
Trong lòng phó trạm nhảy dựng. Tới, lại tới nữa, vẫn là cảm giác quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc. Chính là loại hào phóng này, làm hắn mê muội!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT