Tuy rằng chủ nhiệm hậu cần nhìn ra hắn là kiểu người gì, nhưng cũng không làm khó hắn. Hỏi hạ hắn tới đây có quen không, nếu thiếu cái gì thì cứ tới ban hậu cần đặt hàng, trực tiếp tới nhà kho lấy là được.
Đầu bếp Lưu nói: “Tôi vừa tới này có rất nhiều chuyện không hiểu, nếu làm sai chỗ nào, ngài đừng khách khí, trực tiếp chỉ ra giúp tôi.”
Đừng nhìn ngày thường chủ nhiệm hậu cần đơn giản như một ông già bình thường, nhưng có thể quản lý xưởng sắt thép tuyệt đối không phải một người có đầu óc đơn giản.
Chủ nhiệm hậu cần nói: “A, có chuyên gì vậy?”
Đầu bếp Lưu lại lặp lại mấy lời xã giao với chủ nhiệm hậu cần.
Cảm giác không sai biệt lắm, đầu bếp Lưu rốt cuộc nói: “Có vài lời tôi không biết có nên nói hay không. Đừng nhìn tôi ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng quên hương của tôi ở huyện Tư Vân, tôi thật sự không nghĩ tới đường đường là phòng bếp chính của xưởng sắt thép lại nhỏ như vậy. Người bên ngoài tới nhận thầu nhà ăn lại có căn bếp to gấp mấy lần, chuyện này làm người ta chê cười.”
Chủ nhiệm hậu cần hơi mím môi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play