Bà nội Từ Tú Chi nói: “Mày còn muốn báo cáo tao, tao còn chưa báo cáo mày bất hiếu đâu.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Tốt thôi. Vậy chúng ta cùng đi báo cáo, dù sao chuyện bà xây nhà, thêm khẩu cung của Từ gia. Người toàn thôn cũng đều biết muốn đổi tôi lấy lễ hỏi, cảnh sát điều tra chút liền biết, khỏi giảo biện.”
Thẩm Thanh Nguyệt nghiêm túc nhìn từng người ở đây: “Dù sao tôi đã chết một lần. Tôi không sợ gì hết.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Nguyệt nghiêm túc lại mang theo chút tàn nhẫn, tuyệt đối không phải ánh mắt bình thường.
Người ở đây đều lớn tuổi hơn Thẩm Thanh Nguyệt, lại bị một tiểu nha đầu dọa nói không ra lời. Từ xưa, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
Người Thẩm gia đều cứng họng. Thẩm Thanh Nguyệt tiếp tục nói: “Còn có tiền an ủi của ba mẹ tôi. Tôi muốn 300.”
Từ Tú Chi thét chói tai: “300, sao mày không đi ăn cướp đi.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Bà còn nói với thôn trưởng sẽ cho chúng tôi 400, nếu bà kêu tiêu tiền nuôi chúng tôi, liền tính toán từng khoản đi. Dù sao thôn chúng ta nhiều người như vậy, có người học giỏi toán.”
Vẻ mặt Thẩm nhị thúc phức tạp nhìn Thẩm Thanh Nguyệt, xem ra lần này Thẩm Thanh Nguyệt đã hạ quyết tâm.
Bà nội Từ Tú Chi vô cùng tức giận: “Thế nào, tao làm trưởng bối còn phải xem sắc mặt của mày?”
Nói xong hai tay hướng lên trên ngã ngồi xuống đất, nói: “Ai u, ông trời ơi. Sao mệnh của tôi lại khổ thế nào!”
Bà ở trong phòng lại gào lại kêu.
Mặt mấy người nhị phòng cùng tam phòng đều hiện lên sự chán ghét. Tam thúc Thẩm Nghiệp Đại nói: “Mẹ, đây là làm gì. Còn ngại người bên ngoài chê cười chúng ta chưa đủ sao!”
Người trong thôn đều ở ngoài cửa nhà, hiện tại bà ta la hét như vậy bên ngoài sẽ nghe thấy hết, chẳng phải càng chê cười sao.
Từ Tú Chi nghe con trai nói vậy, nghẹn một chút. Sau đó lại khóc sướt mướt nói: “Ai u mệnh của tôi!” Nhưng âm lượng nhỏ hơn lúc trước nhiều.
Trong nhà náo loạn lâu như vậy, ông nội Thẩm Đại Ngưu vẫn luôn không nói gì. Lúc này ông rốt cuộc mở miệng: “Có phải phân gia là được?”
Từ Tú Chi vừa rồi còn giả mô giả thế khóc, vừa nghe Thẩm Đại Ngưu lời này, tức khắc bò dậy.
Từ Tú Chi nhìn về phía Thẩm Đại Ngưu nói: “Có phải ông điên rồi phải không.” Bà ta có không ít cháu gái, nhưng lớn lên đẹp cũng chỉ có là Thẩm Thanh Nguyệt.
Còn có chị gái Thẩm Mai, và em gái Thẩm Tú đnag học trên huyện. Mắt thấy gả đi sẽ có một khoản lễ hỏi không nhỏ. Lúc này phân gia, thật giống như dùng dao cùn cắt thịt bà ta.
Thẩm Đại Ngưu ở trong nhà từ trước đến nay không nói chuyện, nhưng nếu ông mở miệng thì chuyện coi như định rồi.
Thẩm Đại Ngưu nói: “Các người nghĩ như thế nào?” Lướt qua Từ Tú Chi trực tiếp hỏi nhị phòng, tam phòng.
Tam phòng Lưu Ngọc nói: “Chia cũng tốt, bớt làm mẹ tức giận, nhìn mẹ tức giận mặt mũi trắng bệch rồi.”
Trong ánh mắt Lưu Ngọc có chút tính kế, Thẩm Thanh Nguyệt thế tới rào rạt, nếu thật sự lấy lại phòng ở của đại phòng pthì người một nhà bọn họ ở chỗ nào?
Lưu Ngọc cúi đầu, khóe miệng giấu đi sự khinh thường. Đều nói nhị tẩu Từ Hoa Cúc thông minh, tính kế Thẩm Thanh Nguyệt, kết quả không được chỗ tốt, ngược lại ăn mấy cái bạt tai, đáng lắm! Ai kêu bà ta nàng lắm miệng.
Tam phòng dẫn đầu tỏ thái độ, Từ Hoa Cúc hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Ngọc một cái. Hận đến cắn chặt răng. Tam phòng quả nhiên là bùn nhão không trét được tường. Vì một chút lợi cực nhỏ, liền từ bỏ món hời to.
Vừa rồi nhị thúc cũng chú ý thấy Thẩm Thanh Nguyệt kiên quyết, bất quá hắn thông minh hơn người tam phòng, cũng không trực tiếp tỏ thái độ, ngược lại nói: “Đây là đại sự, con nghe ba và mẹ!”
Thẩm Đại Ngưu làm chủ: “Nếu như vậy, liền cho ba nha đậu đại phòng phân gia. Về sau hôn tang gả cưới, sinh lão bệnh tử đều không quan hệ tới nafh cũ bên này!”
Từ Tú Chi sắp tức chết rồi, nghe được lời này, tức khắc thét to: “Ông nói cái gì?”
Từ Tú Chi luôn đánh gãy lời Thẩm Đại Ngưu, làm Thẩm Đại Ngưu vô cớ dâng lên một chút phiền chán.
Thẩm Đại Ngưu vừa thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Nguyệt liền làm ông nghĩ đến người thành thật bị bức điên giết người năm đó, cái này làm cho trong lòng ông run rây không ngừng
“Lăn trở về đi.”
Thường ngày Thẩm Đại Ngưu không chấp nhặt với Từ Tú Chi, lần này rống to, đầu tiên Từ Tú Chi sửng sốt một chút, sau đó oa một chút khóc ra: “Ai u, tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ, còn không bằng đi tìm chết.”
Hai người con dâu chạy nhanh đỡ bà dậy. Liên tiếp khuyên can, coi như cho bà bậc thang đi xuống.
Từ Tú Chi không tình nguyện ở một bên rầm rì.