Giữa đám mây đen có bóng dáng một người mặc trang phục màu đỏ cứng đờ bước ra. Mái tóc dài của Dư Uyển rối tung, trong tay cô ta ôm một đứa trẻ sơ sinh trắng nõn nhìn thẳng vào người đang đứng trước cổng.
Các đội viên của Cục quản lý bị ác ý của cô ta dọa sợ, trong tay họ đều cầm kiếm gỗ đào rồi nơm nớp lo sợ tiến lên từng bước
“Thái, Thái Thượng Lão Quân..."
Ngay khi vừa thi triển thuật pháp thì họ nhìn thấy ma nữ càng lúc càng tiến gân hơn rồi sau đó lướt qua họ trôi vê một hướng khác.
Dư Uyển nhẹ nhàng đánh thức đứa bé, cô ta và đứa bé cùng nhìn Diệp Tuyền rồi cúi người chào.
"Cảm ơn đại sư”"
Cô ta vừa tra tấn Thạch Bân bằng âm khí của mình nhưng không tự tay đánh gãy tay chân của hắn. Cô ta cố tình làm vậy để chừa lại lỗ hổng cho hắn đi tìm cảnh sát cầu cứu.
Thạch Bân rơi từ lâu cao xuống nên bị gãy một tay và một chân, hắn sẽ bị âm khí xâm nhập vào cơ thể nên sẽ bị bệnh tật hoành hành, hắn sẽ chỉ có thể sống cuộc sống thoi thóp chút hơi tàn.
Sau khi hắn tự hủy hoại bản thân thì tiền tài danh vọng đều không còn nữa, đợi cho đến khi hắn tỉnh táo lại sẽ cảm thấy cuộc sống này còn khổ hơn là chết. Cho dù hắn đã bị pháp luật trừng phạt xong rồi thì vẫn còn hình phạt khác đang đợi hắn dưới địa phủ.
Mặc dù oán hận đã biến cô ta thành lệ quỷ nhưng nó vẫn thôi thúc cô ta g.i.ế.c người, nhưng Dư Uyển biết đây mới cách tốt nhất để giải quyết mọi việc. Đám mây đen theo Dư Uyển bay ra ngoài rồi dần tan biến, cứ như vậy âm khí hỗn loạn ngút trời cũng biến mất không chút dấu vất.
"Ma quỷ vì người mà chết, vậy đáng sợ nhất là lòng người hay là quỷ thần đây?"
Diệp Tuyền khẽ thở dài, cô cong ngón tay búng nhẹ vào con búp bê bằng rơm. Sợi dây âm khí kết nối búp bê rơm với Dư Uyển vừa hiện rõ ra thì đã vỡ tan thành từng centimet trên tay của Diệp Tuyền.
Hồn ma của hai mẹ con họ ẩn náu trong búp bê rơm đã biến thành bột vụn, năm chiếc đinh đóng vào đỉnh đầu và tứ chi văng tung tóe rơi vào trong hộp gỗ phát ra tiếng leng keng.
"Phù...
Ở trong một căn phòng phía xa có một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi khoanh chân trước một con búp bê rơm khác, ông ta vừa háo hức vừa kích động chờ đợi kim đồng hồ nhích dần vê không giờ. Nhưng giây tiếp theo ông ta lại bị cắn trả đến mức phun ra một ngụm m.á.u đen.
"Hồn ma hai mẹ con cắn xé g.i.ế.c c.h.ế.t người thân ruột thịt và biến thành đại hung sát, chỉ một bước nữa thôi, chỉ một bước! Ai đã hủy hoại việc tốt của tôi!?" Ông ta ôm n.g.ự.c che đi đau đớn rồi thở hổn hển xoay la bàn, ông ta đang cố bấm đốt ngón tay để tìm ra ai là người đã nhúng tay vào.
La bàn xoay càng lúc càng nhanh, người đàn ông trung niên dữ tợn nhìn nó rồi tiếp tục bấm đốt ngón tay.
Đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên. Giữa la bàn bị tách ra.
“Thiên cơ... không tính được?” Vẻ mặt của ông ta hoảng hốt rồi phun ra một làn sương máu, sau đó thì ngất đi.
Hoàn toàn đối lập với ông ta, Dư Uyển cử động tay chân, tứ chỉ cứng ngắc dần dần trở lại bình thường. Âm khí dần dần hấp thụ lên khuôn mặt tái nhợt của cô ta. Bỏ qua đôi mắt đỏ như m.á.u thì vết sẹo đã hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn cô ta chỉ giống như một người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt.
À... ngoại trừ việc thiếu hai lọn tóc.
Cô ta không còn là hồn phách ẩn giấu và bị trói buộc nữa. Cô ta có thể xuống địa phủ để đầu thai.
Vô Thường bản địa cầm câu hồn trong tay xuống xe, liếc nhìn đứa bé trong tay Dư Uyển rồi nói: "Âm hôn Dư Uyển, đã đến giờ lên đường rồi."
Dư Uyển ôm chặt đứa bé trong tay, nhẹ nhàng lướt bay không để lại dấu vết gì: "Thưa ngài, tôi và con tôi có chuyện gì sao? Dù con bé đã g.i.ế.c người nhưng con bé không cố ý, là Thạch Bân đã ép con bé làm việc đó."
Không hổ là chị em, cô ta giống hệt Dư Thiền khi cầu xin sự thương xót.
Vì Diệp Tuyền, Vô Thường bản địa đồng ý giải thích với âm hồn thêm mấy câu: "Địa phủ cho phép âm hồn báo thù. Hiện tại cô đã tự mình báo thù được, lẽ đương nhiên phải rời khỏi nhân gian. Âm hồn Thạch Mộ mặc dù không có ý định g.i.ế.c người, nhưng cô bé lại bị nhiễm nghiệt duyên nhân quả và sẽ không được đầu thai. Tốt nhất là tìm một đại sư có năng lực, luôn hỗ trợ bên mình và từ từ loại bỏ nghiệt duyên..."
Dư Uyển phản ứng ngay lập tức, ôm con gái quỳ xuống đối mặt với Diệp Tuyên.
Vừa lúc cô ta chuẩn bị quỳ lạy khẩn cầu thì Diệp Tuyền đã ấn vào vai Dư Uyển, kéo quỷ đến.
Diệp Tuyền lạnh lùng nhìn thoáng qua Vô Thường bản địa nhưng cũng không tức giận chút nào, chỉ hỏi Dư Uyển: "Tiểu quỷ và cô đã phân cách hai giới, trăm năm cô có lẽ sẽ không gặp được con gái, cô có bằng lòng không?”
Trong cửa hàng đã có nhân viên quỷ, tiện thể thu nhận thêm một tiểu quỷ cũng được, thêm một con quỷ cũng không sao mà thiếu một con quỷ cũng không phải vấn đề lớn.
Dù sao thì ai có thể sử dụng âm khí để làm việc thì vẫn phải làm. Dư Uyển chạm vào mặt cô bé, cô bé nắm lấy tay cô ta và háo hức nhìn.
"Cứ coi đó là điêu cuối cùng tôi làm cho con bé. Con bé không thích tên thật của mình là Thạch Mộ, biệt danh của con bé là An An. Tuy con bé chưa biết nói nhưng vật điều khiển âm khí vẫn có thể làm được điều gì đó giúp cho ngài. Con bé sẽ ở lại với ngài sau này, phiền ngài chiếu cố con bé."
Dư Uyển đã đưa ra quyết định rồi rút từng ngón tay ra khỏi tay đứa bé. Ý thức của An An tuy đơn giản nhưng cô bé cũng nhận ra có gì đó không đúng, rên rỉ đưa tay ôm lấy cô ta.
Dư Uyển áp trán vào trán An An: "Mẹ sẽ đi đầu thai trước. Nếu may mắn, kiếp sau chúng ta vẫn là mẹ con, được không?”
"Ư..." Đứa bé dịu dàng ngừng khóc với hai dòng nước mắt đầm đìa.
An An rời khỏi vòng tay mẹ, bay lên, co lại thành một quả bóng nhỏ bò đến dưới chân Diệp Tuyền. Cô bé không đưa tay kéo cô mà ngồi dưới chân cô, như thể trên chân cô có thêm một chiếc mặt dây chuyền.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dư Uyển hiện lên một tia dịu dàng. Dư Thiền đang đợi bên cạnh vội vàng bước tới, muốn nói gì đó để thuyết phục cô ta ở lại, nhưng cô ấy không dám nói.
Vô Thường bản địa có chút xấu hổ liếc nhìn Diệp Tuyên, Diệp Tuyền hất cằm về phía Nghiêm Yên vừa mới gửi tin nhắn cách đây không lâu: [Quản lý đang ở đây, những quỷ hồn ở xung quanh vụ án này cần phải hợp tác điều tra. Sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta đợi thêm vài giờ nữa phải không?]
Cô đã sắp xếp rõ ràng mọi thứi
"... Đúng vậy." Vô Thường bản địa bất lực mỉm cười và xua tay để Dư Thiền và Dư Uyển hòa hợp.
Dư Thiền với mái tóc dài rối bù, đứng thờ ơ. Nhưng nước mắt của Dư Thiền đã rơi trước khi cô ta kịp nói.
"Chính sự kiên trì của Tiểu Thiền đã giúp chị tìm ra sự thật. Có gì phải khóc?" Dư Uyển thở dài: "Em không cần phải lo lắng cho An An. Nếu lại gặp quỷ, chỉ cần gọi cảnh sát. Quỷ có thể gạt người bằng những cách khác nhau. Nhưng hãy nhớ giữ liên lạc với bà chủ Diệp, dù sao thì cô ấy cũng đã cứu mạng em.
Mặc dù chị của Dư Thiền trông có vẻ lạnh lùng nhưng những lời dạy dỗ và giáo dục của cô ta vẫn giống hệt như xưa.
Dư Thiên càng khóc to hơn.
Cô ấy luôn cảm thấy mình luôn là đứa trẻ đuổi theo chị gái.
Anh đào và dâu tây là những món ăn đặc sản ở bản địa và thực sự không đắt ở nơi đây. Nhưng khi còn nhỏ họ không được ăn món này nên chỉ có thể nhìn các bạn cùng lớp ăn với ánh mắt ghen ti.
Khi lớn lên, Dư Uyển học lấy bằng tiến sĩ và vào học viện nghiên cứu, nơi cô ta nghiên cứu về thực phẩm nông nghiệp.
Dư Thiền không có tinh thân nghiên cứu mạnh mẽ như vậy nên cô ấy đã theo chân chị gái mình và từng bước tiến về phía trước. Sau khi học xong đại học, cô ấy dành dụm tiền và bắt đầu quy hoạch một vườn cây ăn quả.
Từ nay về sau, cô ấy sẽ là người duy nhất bước đi trên con đường này. -
Đây là lần đầu tiên đội trưởng đội hành động Nghiêm Yên và Diệp Tuyền gặp mặt chính thức. Khi đội của Cục Giám sát nhìn thấy Nghiêm Yên, họ đều vây quanh cô ấy như thể gà con đang nhìn thấy gà mẹ.
Phải rất lâu sau Nghiêm Yên mới rời đi.
"Bà chủ Diệp, vụ án đã được đội điều tra đặc biệt tiếp quản. Cuộc thẩm vấn hiện tại đã có manh mối. Người ta nghi ngờ các tà thuật sư đến từ Đông Nam Á đang cấu kết với cặn bã nhân sĩ huyền học.
Sau khi Thạch Bân trở nên tham lam với số tiên bảo hiểm khổng lồ, đại sư mà hắn tìm được đã đề nghị giúp đỡ. Hắn đã tác động vào sinh thân bát tự của mình để biến Thạch Mộ là người mang vận mệnh đã c.h.ế.t thành Ngôi sao may mắn. Hắn tin vào lời của tà thuật sư rằng việc biến những người có quan hệ huyết thống thành tiểu quỷ sẽ mang lại cho hắn sự giàu có. Hắn cũng tin lời đối phương nói, trấn áp lệ quỷ một năm thì linh hồn của lệ quỷ sẽ hồn bay phách tán, cho nên mới nhờ một người họ hàng xa mua căn nhà bên cạnh, dựng một cái lồng giam..."
Đội hành động được cử đi với hiệu quả cực kỳ cao.
"Hắn thấy sau này đại sư không để ý, càng thêm lớn gan, bắt đầu sử dụng tiểu quỷ này đi gây chuyện." Nghiên Yên chặc lưỡi: "Tiểu quỷ này chính là mặt trái của tà thuật, trộm đồ g.i.ế.c người gì cũng làm được. Bản thân tiểu quỷ còn không có nhiều vận khí, làm sao có thể làm cho hắn vượng lên được? Tên tiểu quỷ buộc phải cướp đi mạng sống và vận khí của hắn, mọi nghiệt duyên của hắn đều là quả báo. Chịu quả báo xong rồi, hắn còn bị trừng phạt và bị tà thuật sư bỏ rơi vì đã nuôi dưỡng những lệ quỷ và cho chúng ăn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT