Dư Thiền nghe cô nói hiểu ngay, vội vàng nói: "Không biết đây có phải là tường chịu lực hay không, để tôi hỏi chủ nhà, kêu đội xây dựng tới..." "Không cần tìm ai cả."
Diệp Tuyền lắc đầu, ấn tay vào tường.
Bàn tay đều nhau tăm tắp, các đốt ngón tay thon dài, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật cần được trân trọng và chăm sóc cẩn thận. Động tác ấn xuống không dùng nhiều nhiều lực lắm, tưởng chừng như nó chỉ bị dính vào tường mà thôi. Giây tiếp theo, một tiếng răng rắc yếu ớt đột nhiên vang lên từ trên tường. Răng rắc răng rắc-
Âm thanh càng lúc càng gấp gáp, liên tục vang lên, những vết rạn nhỏ từ lòng bàn tay Diệp Tuyền lan ra, càng ngày càng nhiều.
Toàn bộ bức tường rung chuyển, cuối cùng đạt đến điểm cực hạn, đổ sầm xuống.
Đây là sức mạnh mà con người có thể sở hữu sao? Cô ấy rốt cuộc đã tìm thấy ai vậy?
Dư Thiền há to miệng, dại ra không nói nên lời.
Mấy giây trước bức tường vẫn còn nguyên vẹn, bây giờ đã lộ ra một khoảng không hình chữ nhật rất lớn. Trùng hợp là nó chỉ rộng bằng đầu giường, cao đến bàn tay của Diệp Tuyền, gạch ốp tường vỡ đều rơi vê phía sau, nhưng không một mảnh nào lọt vào phòng làm bụi bặm bay lên cả.
Như thể Diệp Tuyền chỉ nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa ra mà thôi. Một cơn gió đầy bụi thổi vào khoảng không, đằng sau những tấm gạch ốp tường rơi xuống là một chiếc hộp gỗ hình vuông.
Phạm vi lực lượng mà Diệp Tuyền điều khiển khá chính xác, chỉ bằng một đòn đánh, bức tường đã vỡ tan, nhưng các góc của hộp gỗ ẩn trong tường vẫn còn nguyên vẹn.
Diệp Tuyền đưa tay đón lấy, mở hộp ra.
Bên trong là một hình người to bằng lòng bàn tay làm bằng rơm và tóc. Chiếc bùa màu vàng chu sa được gắn vào con bù nhìn, nhưng không chặt lắm, hộp vừa mở ra đã lung lay, như thể sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Khi chiếc hộp di chuyển, cơ thể hình nhân phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ, như thể nó đang chứa đựng thứ gì đó.
Một chiếc đinh màu đỏ đen trông giống như gỗ nhưng không phải gỗ, không phải vàng cũng không phải đá được đóng vào đầu và tứ chi của hình nhân, trên miệng hình nhân nhúng m.á.u khô có viết một dòng tên và ngày tháng năm sinh. Đúng là của Dư Uyên.
Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Dư Thiền bất giác rùng mình.
Cô ấy ở phía sau Diệp Tuyền, không nhìn thấy trong hộp có thứ gì, chỉ nhìn thấy thứ Diệp Tuyền lấy từ trên tường ra, còn tưởng là một viên gạch.
Căn phòng lạnh lẽo đến lạ thường, Dư Thiền nghĩ đến điều gì đó, không khỏi hạ giọng, sực tỉnh nói: "Cái c.h.ế.t của chị gái tôi thực sự có vấn đề sao?" Dẫn vặt đau khổ bấy lâu nay, cuối cùng câu trả lời cô ấy tìm kiếm suốt một năm qua dường như cũng sắp lộ diện rồi.
Diệp Tuyền nhìn con bù nhìn bị đóng đinh chặt trong hộp, không trả lời câu hỏi của Dư Thiền thay vào đó lại hỏi một câu có vẻ không liên quan."Lúc trước khi cô tìm các đại sư tới đây, Thạch Bân có theo tới tìm cô không?" "Ban đầu anh ta cũng thường xuyên đến, nhưng sau đó thì ít hơn." Dư Thiền lắc đầu cố nhớ lại: "Nửa năm về trước anh ta không tìm ai, lúc tôi tìm các thầy cao tay đến đây xem, khoảng bảy tám lần thì anh ta đến khuyên một lần... Lân cuối cùng tôi gặp anh ta chắc cũng đã hơn một tháng rồi."
Diệp Tuyên gật đầu: "Vậy thì đúng rồi."
Dư Thiền càng nghe càng bối rối, cuối cùng cô không nhịn được nữa bước lên nhìn.
"Đây là cái gì?" Dư Thiền không khỏi kêu lên. Lúc này cô ấy mới nhận ra, trong tay Diệp Tuyền làm gì có viên gạch nào, rõ ràng là một con bù nhìn vô cùng tà ác!
Nghĩ đến lúc cô ấy sống ở đây, trên tường có một con búp bê, Dư Thiền liên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Đặc biệt khi nhìn rõ trên đó viết tên chị mình, cơn tức giận lập tức trào dâng trong lòng: "Là ai? Là Thạch Bân đúng không? Anh ta dùng tà thuật gì để nguyền rủa chị tôi?"
Những chỉ tiết trước đây tưởng chừng như không có gì lạ lập tức biến thành bằng chứng khi câu hỏi của Diệp Tuyền vang lên.
Dư Thiền rất tức giận: "Được lắm, bức tường này từ khi trang trí đến nay vẫn chưa hề động tới, không ngờ hắn lại độc ác như vậy, đã hãm hại chị gái tôi từ lâu rồi, chẳng trách khi xảy ra chuyện thì không dám ở lại đây, còn tới thuyết phục tôi nữa, chắc là sợ rằng tà thuật của mình sẽ bị phát hiện đây mài" Diệp Tuyền nhẹ gật đầu, nhặt lá bùa trên đầu bù nhìn lên: "Sau 0 giờ đêm nay sẽ là ngày giỗ của Dư Uyển, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Sau khi mở ra lá bùa, âm khí đã hoàn toàn biến mất, đen như mây, cuồn cuộn tuôn ra, chỉ mấy giây đã tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Một tiếng hét vô nhân đạo từ trên mây vang lên, tràn ngập oán hận và tức giận, nổ tung bên tai.
Dư Thiền theo bản năng bịt tai lại, nhưng giây tiếp theo lại đặt chúng xuống. Cô ấy cố gắng nhìn xung quanh, đôi mắt sáng lên, thậm chí còn tiến lên hai bước trông mong gọi:
"Chị? Là chị đúng không? Chị đã về rồi sao, em là Tiểu Thiền đây!"
Ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, một bóng dáng trong bộ quần áo đẫm m.á.u lờ mờ hiện ra trong đám mây đen.
Ma nữ đứng cứng ngắc tứ chỉ, cánh tay khuyu xuống, như đang ôm một đứa trẻ, nhưng nhìn lại chẳng thấy có gì. Mái tóc đen dài của cô ta rối bù, không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đỏ như m.á.u là đặc biệt trong trẻo, hung tợn nhìn cô ấy.
Diệp Tuyền nhướng mày. Ma nữ màu đỏ khá hiếm.
Ngay sau đó, ma nữ ma áo đỏ cử động nhưng không đáp lại như Dư Thiền hy vọng.
"Hô hô..." Một giọng khàn khàn như dã thú từ trong cổ họng của nữ quỷ áo đỏ truyền ra, mái tóc đen của cô dài ra ta trong nháy mắt, từng sợi lông nhọn như kim, lao tới áp đảo, chặn hết mọi lối thoát.
Hoàn toàn muốn mạng sống của Dư Thiền!
Mái tóc đen như kim dày đặc bao quanh tứ phía, giương nanh múa vuốt lao xuống, không chừa một ai đứng đối diện, nhìn thấy nó khiến người ta gân như mắc chứng sợ đám đông.
Diệp Tuyền không kiên nhẫn nắm lấy một nắm tóc nhẹ nhàng kéo ra, Thành thật đi."
Như nắm lấy dây cương, hồng y lệ quỷ đứng trong đám mây đen bay lên hoàn toàn mất kiểm soát.
Một tiếng vang, nữ quỷ theo hướng tóc của cô ta rơi xuống trước mặt Diệp Tuyền.
Nữ quỷ tứ chỉ cứng ngắc ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được, cô ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. 22? Cái gì đang bay đến vậy!
"Hey hey——”
Nữ quỷ tức giận vùng vẫy, Diệp Tuyền mất kiên nhẫn vung thêm mấy cái.
Bạch bạchI
Nữ quỷ đáng sợ bây giờ như một cái bao tải, bị quăng bằng tóc đập mạnh vào tường. Ma quỷ vốn được cho là vô hình không thể va chạm vào tường hay bị thương, nhưng lại như thật sự bị đánh đập dữ dội, liên tục đập vào tường, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Hơi thở của cô ta dần yếu đi, mái tóc đen mất kiểm soát, kiệt sức ngã xuống đất.
Bang——
Nữ quỷ yếu ớt giãy giụa, lại ngã xuống, nằm trên mặt đất không thể đứng dậy. Bởi vì tứ chỉ quá cứng ngắc, nằm trên mặt đất như một con rùa nhỏ, tứ chỉ trượt đi nhưng lại không thể lật người đứng dậy.
Mái tóc đen vốn bao quanh Diệp Tuyền sau khi bị kéo vài lần, trực tiếp bao nữ quỷ thành một cái bánh bao.
Diệp Tuyền dùng tay kia lấy hộp gỗ đựng người rơm ra, vẫy vẫy trước mặt nữ quỷ.
"A——"
Hồng y lệ quỷ đần độn trong phút chốc hét lên một tiếng, âm khí của cô ta dâng trào.
Mái tóc lấp lánh ánh kim trông cực kỳ cứng cáp lại lan ra, xoắn lại thành một sợi dây chắc chắn như một mũi tên sắc nhọn, phóng thẳng về phía Diệp Tuyền.
Âm khí mạnh mẽ d.a.o động dữ dội, Dư Thiền cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh hơn và tối hơn. Cô ấy không hề biết đã vượt qua một điểm mấu chốt nào đó, cô ấy rùng mình, trong bóng tối trước mắt, một mũi tên sắc bén đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.
Cô ấy gần như có thể cảm nhận được cơn ớn lạnh kỳ quái phát ra từ đầu mũi tên.
"AI" Dư Thiền không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng lùi lại. Nhưng nghĩ rằng chị gái vẫn ở phía trước, cô ấy dừng lại và nhìn vê hướng mũi tên.
"Ta cho cô cử động rồi à?" Diệp Tuyền tặc lưỡi, thờ ơ đưa tay nắm lấy sợi dây tóc đen.
Khoảnh khắc mái tóc đen xõa xuống bị bắt lại, cô ta không thể tiến thêm một bước nữa.
Diệp Tuyền nhẹ nhàng siết chặt, cùng với âm thanh va chạm của vàng và đá, chùm tóc đen từ vị trí được giữ biến thành thủy tinh mỏng manh, vỡ tan từng phần, thậm chí không để lại chút âm khí nào.
Mái tóc đen dường như vô tận đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới chỉ sau chưa đầy hai giây.
Hồng y lệ quỷ với mái tóc đen dày đột nhiên có một mảng hói trên đầu. Nữ quỷ nằm trên mặt đất, cứng đờ giơ tay lên, ngơ ngác sờ sờ tóc.
Lại sờ sờ.
Diệp Tuyền vén tóc hồng y lệ quỷ nói: "Bây giờ cô có thể nghe hiểu được lời nói không?”
Nữ quỷ che cái đầu hói không bao giờ có thể hồi phục được và nằm im.
Ngay cả một con dã thú có trí thông minh thấp cũng nên học cách vâng lời sau khi bị đánh đập và chịu đựng nhiều đau khổ. Mặc dù hồng y lệ quỷ trông xấu xí nhưng Dư Thiền vừa nhìn đã nhận ra cô ta, đây là chị gái cô ấy. Dưới mái tóc đen dày đặc của Dư Uyển, hộp sọ nhợt nhạt của cô ta nứt ra từng vết nứt, khuôn mặt bị mái tóc đen che phủ gần hết như có những đường như mạng nhện, như thể đã bị đập vỡ và được ghép lại. Chiếc váy đỏ chính là chiếc váy cô ta mặc vào ngày cô ta rơi khỏi tòa nhà, nó từng có màu trắng và dường như thoang thoảng mùi máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT