Thang Tiểu Mãn luôn thấy may mắn khi có được một người mẹ hiểu biết và tôn trọng mình, ở giao lộ của cuộc đời, mẹ sẽ luôn lắng nghe tâm tư của cô ấy, đưa ra những góp ý, khoan dung nói với cô ấy rằng cô ấy có thể thử và sửa sai. Cô ấy đã chọn được ngành mình thích, nghề nghiệp và tương lai mình mong muốn, đồng thời cô ấy cũng nhân đôi hy vọng có được nhiều điều tốt đẹp hơn để thay đổi cuộc sống của cô ấy và mẹ.
Nhưng chính cô ấy đã đánh mất nó.
Bà Thang kiên nhẫn nhìn đứa trẻ đang bối rối hỏi: "Tiểu Mãn, con cảm thấy thế nào về cuộc sống hiện tại?
Câu hỏi này mỗi khi nói chuyện điện thoại cô ấy đều sẽ nghe được. Thang Tiểu Mãn gần như theo phản xạ trả lời: "Con thấy ổn."
"Nhưng con không thích phải không?" Bà Thang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã bao lâu rồi con không bình tâm ngắm sao? Mẹ nhớ khi con vừa tốt nghiệp, con sẽ kể với mẹ về những cảnh vật con nhìn thấy hàng ngày, những chiếc lá xinh đẹp, những đám mây dễ thương, những con côn trùng và động vật, lặng lẽ vẽ một bức chân dung nhỏ về chúng và bịa ra một câu chuyện."
Thang Tiểu Mãn mím môi ngẩng đầu lên.
Phố cổ gần núi có môi trường rất tốt, bầu trời nhung đen lấm tấm những ngôi sao nhỏ, ánh trăng từ trên mây chiếu vào, đám mây đó trông giống như một con cá sấu nhỏ mập mạp. Bịch, lại bơi vào biển mây.
Khi bầu trời lên đèn, hoàng hôn mỗi ngày một khác. Màu đỏ cam, hồng, tím như những dải ruy băng, đỏ vàng như núi lửa, những đám mây, mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao đang đùa giỡn trên bầu trời đầy màu sắc, những chú chim đang bay cũng hòa vào đại dương hạnh phúc này. Những chiếc lá, bóng và cỏ trong gió dưới ánh nắng và ánh trăng kết hợp lại tạo thành một họa tiết độc đáo. Ký ức mờ mịt được đánh bóng bằng lời nói của mẹ, cô ấy chợt vớt được những mảnh vỡ sáng ngời trong ký ức.
Hóa ra cô ấy cũng có thể có những khoảnh khắc vui vẻ khi đi trên đường. Cô ấy thích hội họa và kể chuyện nên đã chọn nghề nghiệp hiện tại. Nhưng đã lâu rồi cô ấy không nhìn thấy nó.
Sáng sớm vội vàng trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm mai, màn đêm bao trùm con đường dài phía sau tàu điện ngầm đông đúc, chỉ để lại ánh sáng của vài ngọn đèn trong không gian ồn ào và mờ ảo. Mỗi bước tiến về phía trước giống như bước vào một vũng lầy, c.h.ế.t lặng mà bị nuốt chửng từng chút một. Sức sống dường như đã khô héo từ lâu.
"Chúng tôi là một công ty quảng cáo có tiếng trong ngành, bước tiếp theo sẽ là tiến vào Hồ thị và Hải thị. Không phải ai cũng có cơ hội có được nền tảng phát triển tốt như vậy. Hàng năm, vô số kẻ ngốc tốt nghiệp chỉ có thể cùng nhau làm ra mọi thứ, còn chúng tôi chỉ muốn những thứ tốt nhất! Khi đến đây, công ty mang đến cho bạn cơ hội học hỏi và phát triển. Chúng tôi mong rằng mọi người có thể đứng một mình, trở thành một nhà quy hoạch và thiết kế xuất sắc..." "Điều đầu tiên bạn cần hiểu là công việc không phải trò chơi trong nhà, mỗi khó khăn, mệt mỏi mà bạn đang chịu đựng chính là nên tảng cho tương lai của bạn. Công việc và tương lai là của bạn. Bạn muốn có một ngôi nhà và một chiếc xe tốt, bạn muốn mọi người tôn trọng bạn và ghen tị với bạn. Một phút trên sân khấu bằng mười năm làm việc chăm chỉ dưới sân khấu, chỉ biết chần chờ lội nước mò cá thì bạn sẽ chẳng nhận được gì cả...
Nhìn lại quá khứ, ngoài những dự án mệt mỏi nối tiếp nhau, dường như chỉ có những lời nói chói tai từ cấp trên và sếp, cuộc sống của chính cô ấy đã ngày càng mất đi.
Cô ấy thích vẽ và kể chuyện, nhưng sau khi sở thích trở thành công việc, cô ấy dân trở nên ghê tởm với nó.
Mẹ Thang thở dài: "Tiểu Mãn, khi con không vui hay mệt mỏi, con có thể dừng lại, đừng quá cố gắng. Đó có thực sự là điều con muốn ngay từ đầu không? Tiền thì kiếm không xong, dự án cũng không xong nốt. Cuộc sống là của riêng con mà."
Có thể dừng lại được không?
Thang Tiểu Mãn không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.
"Con đang sợ. Con đã mất đi quá nhiều cho cuộc sống hiện tại, biết mình nên dừng lại, nhưng lại không thể chấp nhận cái giá đã chìm xuống..." Diệp Tuyền bình tĩnh chỉ ra: "Nhưng nếu không dừng lại, cô sẽ chỉ thua thêm mà thôi."
Áp lực to lớn, sự kiệt quệ về thể chất và tinh thần, nỗi đau mất đi người thân yêu duy nhất của mình đổ dồn lên một người có trái tim nhạy cảm, cô ấy không thể thích nghi nên mới bị ảo giác.
Thang Tiểu Mãn run rẩy.
"Ba năm làm nhà thiết kế và năm năm làm giám sát",;"một tài năng mới trong ngành”, đủ loại mục tiêu là điều mà những người xung quanh khát vọng. Cô ấy từng bước tiến về phía trước, luôn tự nhủ rằng sau khi vượt qua dự án này sẽ có địa vị tốt hơn, cô ấy có thể nghỉ ngơi và lựa chọn thiết kế những kế hoạch, dự án mà mình thích hơn.
Cô ấy đã đi xem nhà rất nhiều lân, từ những ngôi nhà cũ kỹ, xập xệ ở ngoại ô đến những ngôi nhà nhỏ gần thành phố, ngân sách ngày càng tăng nhưng cô ấy không bao giờ tiêu số tiền tiết kiệm được. Cô ấy luôn tự nhủ rằng nếu mua được một căn nhà tốt hơn thì mẹ cô ấy sẽ thoải mái hơn khi về ở cùng, cô ấy cũng sẽ vui hơn.
Cô ấy liên tục đẩy mục tiêu lên để đạt được mong đợi của mình. Nhưng đã bao lâu rồi cô ấy không về nhà hàng tuần? Cô ấy liên tục mua các sản phẩm chăm sóc sức khỏe và thiết bị điện như một khoản bồi thường, nhưng đây có thực sự là thứ mẹ cô ấy cần không?
Cô ấy không thể nhìn thấy những gì mình đã có, luôn khao khát những thứ mới, không bao giờ hài lòng.
Cuối cùng, mẹ cô ấy nằm trong một ngôi mộ rộng chưa đầy một mét vuông, mà cô ấy vẫn không làm được điều mình muốn.
Con người là một quần thể xã hội hóa, hầu hết mọi người sẽ cố gắng hòa đồng, bắt kịp bước đi của những người xung quanh, lảo đảo đi về phía trước. Không có gì sai khi mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nhiều người không thể hiểu được liệu điều đó là "tốt" trong mắt người khác hay điều họ thực sự mong muốn.
Người bị nước triều cuốn đi sẽ luôn quên mất điêu mình mong muốn lúc đầu, sau khi liên tục phải trả giá, họ chợt nhìn lại và nhận ra rằng mình đã tích lũy quá nhiều tiếc nuối.
Tầng dưới của Quán Ăn Khuya đã được dọn dẹp sạch sẽ và đóng cửa xong. Sau khi dọn dẹp nhà cửa, Du Tố Tố nóng lòng muốn nghe những lời bàn tán, khi nghe thấy sự vướng mắc của những xã súc* kém may mắn, cô ấy ngay lập tức tin chắc rằng việc lựa chọn làm cá mặn của mình là đúng đắn. *Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Du Tố Tố âm thâm chen nửa đầu vào, Diệp Tuyền liếc nhìn cô ấy nhưng cũng không ngăn cản.
Du Tố Tố lập tức chen được, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu bước vào, chia sẻ kinh nghiệm của mình.
"Chị gái, hãy thể hiện sự tự tin của mình đi, thiết kế của chị là trụ cột của công ty! Chị nói mình có thể tự mình làm một số công việc, tại sao lại bị lợi dụng như một lão Hoàng Ngưu vẽ bánh mà không có ích lợi gì? Đừng có hèn nhát mà chịu đựng mệt nhọc như vậy, nhà tư bản sẽ không thông cảm cho chị đâu, họ chỉ PUA*chị thôi!
* PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau này lại dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ.
"Hơn nữa, ai nói cuộc đời chỉ có thể mua nhà, mua ô tô từng bước một? Cứ sống thật tốt đi. Sếp và đồng nghiệp của chị là người, chó hay quái vật thì ai quan tâm chứ! Nếu chị khiến mình ốm, người khác cũng sẽ không quan tâm đến chị đâu."
"Chỉ cần chị đủ vững tâm thì không ai có thể PUA chị!"
Khi Thang Tiểu Mãn càng nghĩ càng thấy khó chịu thì bị Du Tố Tố từ trên trời nhảy xuống vừa lừa gạt vừa thông não, tâm tình u ám của cô ấy đột nhiên chuyển thành trạng thái dở khóc dở cười.
Sau khi bình phục tâm trạng không tốt, logic của Thang Tiểu Mãn vẫn rất tốt, rất nhanh đã nắm được mấu chất.
"Tôi sẽ đến bệnh viện khám. Nếu bệnh nặng, tôi sẽ nghe theo lời khuyên của bác sĩ và uống thuốc để khỏi bệnh. Dự án sắp hoàn thành rồi, tôi sẽ nghỉ đông hàng năm, nghỉ ngơi tốt chút."
"Vậy mẹ yên tâm rồi." Bà Thang thở phào nhẹ nhõm.
Thang Tiểu Mãn có chút mong đợi nhìn bà ấy: "Mẹ, mẹ có thể cùng con đến bệnh viện được không? Chỉ một lúc thôi, chỉ cần ở lại một lát thôi." Mẹ Thang vô thức nhìn Diệp Tuyền.
"Bà ấy không thể đi cùng cô được." Diệp Tuyền nói.
Bà Thang có vẻ buôn nhưng bà ấy cho rằng điều này mới bình thường. Ban ngày bà ấy không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, bà ấy đi theo Thang Tiểu Mãn đến tỉnh lị, hâu như ngày nào cũng dừng lại ở nơi ở cửa Thang Tiểu Mãn. Hơn nữa, mặc dù đại sư nuôi quỷ bên cạnh này không lập tức kêu đánh kêu giết, nhưng năng lượng âm khí của quỷ hồn sẽ luôn ảnh hưởng đến người khác, việc cho phép mẹ con họ gặp nhau là đã mở một lưới rồi.
"..." Diệp Tuyên im lặng.
Cô hung dữ đến vậy sao? Trong mắt họ cô giống như một kẻ bắt nạt không nói lý lẽ vậy à.
"Trên người bà ấy có ấn ký Vô Thường, tối đa chỉ có thể ở thế giới này ba tháng. Hồn phách vốn đã rất yếu ớt, xuất hiện dưới ánh mặt trời sẽ tiêu hao sức lực của bà ấy."
Ngoài ra, dù mẹ Thang có xuất hiện bên cạnh Thang Tiểu Mãn hay không, nếu Thang Tiểu Mãn biết mẹ cô ấy ở cùng với mình, kết quả kiểm tra tâm thần sẽ làm tăng thêm phán đoán ảo giác, vì vậy tốt hơn hết là để cô ấy tự đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT