Nhóm đạo sĩ bày một tấm lưới mỏng màu trắng nhằm hấp thụ âm khí, tránh âm khí từ địa phược linh bám lên người sống, đồng thời họ dần cảm nhận được nguồn gốc âm khí.

Đây là sức mạnh của địa phược linh, cũng là sự trói buộc của địa phược linh.

Diệp Tuyền hờ hững nâng mắt, thần quang trong mắt bình tĩnh chuyển động, một luồng sáng tỏa ra từ lòng bàn tay cô, túm chặt âm khí như sợi dây thừng vốn không thể chạm tới, cô kéo một cái ——

"Đau, đau đaul" Nữ quỷ gào khóc thảm thiết, bóng quỷ càng nhạt dần, vẻ đáng sợ lúc ẩn lúc hiện, dường như không duy trì được dáng vẻ bình thường.

Diệp Tuyền ném âm khí đi, xòe bàn tay: "Ồ, chỉ giải trừ trói buộc thôi mà cô đã không chịu được, nếu bị lấy mất hoàn toàn, có thể cô sẽ biến thành tàn hồn."

"..." Nữ quỷ nghe vậy liền co rúm lại.

"Ừm?"

"Tôi chọn cái đầu tiên!" Nữ quỷ sợ run người, vội vàng đáp lại trong khi đang cố kìm nước mắt.

Cô ấy đã nghe nhóm đạo sĩ nói, biến thành tàn hồn chỉ tốt hơn hồn phi phách tán một chút, dù kiếp sau miễn cưỡng đầu thai làm người cũng gặp khó khăn đủ đường, còn bệnh tật liên miên, thà c.h.ế.t quách cho xong.

Vì vậy, cô ấy không còn lựa chọn nào khác!

Có ai quản chuyện ngược đãi quỷ không thế!

"Bà chủ, mấy người hàng xóm thích gì tôi cũng biết hết!" Không đợi được hỏi lại, Du Tố Tố cuối cùng cũng đứng dậy được, chủ động thể hiện ưu thế của mình.

Thấy Diệp Tuyền không mấy hào hứng, Du Tố Tố đổi sang câu khác: "Tôi rất giỏi việc nhà, quét dọn cực kì sạch! Sinh hoạt của cô cứ để tôi phụ trách-"

Du Tố Tố cố gắng thổi bay lớp vải chống bụi, lộ ra mấy khe hở sạch sẽ đáng ra bị phủ đầy bụi. Đừng nói là rác rưởi và mạng nhện ở bên dưới, ngay cả một chút bụi cũng không có.

Giống hệt chốt cửa không chút bụi nào kia.

Mặt đất và tấm vải chống bụi bị bám một lớp bụi dày kia rõ ràng là để che mắt người khác.

Thích sạch sẽ là thói quen tốt, Diệp Tuyền hài lòng gật đầu, tuyên bố cô ấy đã qua vòng phỏng vấn.

"Việc vệ sinh trong cửa hàng giao cho cô." Diệp Tuyền vỗ vai Du Tố Tố, đi qua cô ấy rồi lên tâng, mở một bên cửa sổ, lôi một cái ghế sạch ra nằm.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào từ bên ngoài, xua tan cảm giác lạnh lẽo bên trong, cảm giác ấm áp khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ.

Giọng nói của Diệp Tuyên vang lên từ tầng trên: "Làm tốt sẽ được thưởng thêm, tùy cô chọn tiên âm phủ hay nhân dân tệ."

Tốc độ quét nhà của Du Tố Tế lập tức tăng lên.

Muốn từ chối cũng không được, cả đời này cũng không từ chối nổi.

Hóa đơn tiền điện, hóa đơn Internet, hội viên mấy trang tiểu thuyết, video, cô ấy đến đây! Những năm qua, một mình Du Tố Tố bị nhốt trong cửa hàng trống không, chỉ có thể vểnh tai lên hóng tiếng nói chuyện bên ngoài, có quỷ mới biết tại sao cô ấy lại đến đây!

Nếu ở chỗ khác, Du Tố Tố muốn chạm vào đồ đạc cũng rất khó khăn, nhưng cô ấy là địa phược linh ở đây, có thể dễ dàng quét tước, dọn dẹp.

Nếu quá bẩn thỉu, bản thân cô ấy cũng không ở nổi, bụi bặm trong cửa hàng là bụi mới, bởi vậy cũng rất dễ quét. Dù một phần âm khí trói buộc cô ấy đã bị lấy đi, sức mạnh bị tổn thất không nhỏ, âm khí thổi quanh một vòng, cuốn tro bụi vào trong thùng rác cũng chỉ mất vài phút.

Du Tố Tố không dám thông báo với bà chủ mới cộc cần, đành phải tiếp tục tự tiêu khiển tự vui vẻ, chờ cô tiếp tục giao việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play