Lão Trần cầm máy tính bảng chạy ra cửa, bấm một cái, một chuỗi pháo nổ lách tách vang lên.
Trong thành phố không được đốt pháo, dùng âm nhạc để tăng thêm bầu không khí cũng được.
Diệp Tuyên nhướng mi nhìn qua, kệ họ muốn làm gì thì làm, chỉ cảnh cáo một câu.
"Lúc khai trương không được phép bay ra đường."
Làm quỷ quen bay tới bay lui rồi, đôi chân của Du Tố Tố đang cách mặt đất một centimet chột dạ vội vàng đáp xuống.
Pháo nổ đến lần thứ ba, bầu trời bắt đầu tối đen hoàn toàn, nếu đốt pháo tiếp e là nhiễu dân. Trân Kim Bảo thu hút khách hàng không thành công, trầm tư suy nghĩ biện pháp mới.
Du Tố Tố bê một nồi măng hầm thịt khác ra, mùi thơm nhàn nhạt bay khắp phố.
Đường Dịch vừa xuống xe buýt, vốn đã mệt mỏi cả ngày trời không ăn uống gì, khit khit mũi, miệng lại không tự chủ được tiết nước bọt.
Nhìn về hướng hương thơm bay tới, thấy một ngọn đèn sáng ở cuối phố Hỉ Nhạc tối tăm.
Biển hiệu vừa nhìn đã hiểu ngay, tên là Quán ăn khuya.
Đường Dịch vui vẻ nói: "Chủ quán này thật thú vị."
Đến gần nhìn thực đơn, Đường Nghị không khỏi sửng sốt: "Chỉ có măng hầm thịt thôi à?"
Càng đến gần, mùi hương tươi mát càng xộc thẳng vào mũi.
Đường Dịch do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước vào.
Người về nhà mới nhớ đến chuyện ăn cơm thì phần lớn đều là người không chú ý quá nhiều đến ăn uống. Thường ăn đi ăn lại ở cùng một nhà hàng, chỉ đi vài vòng trên phố, hoặc chọn bừa cơm hộp mười phút là xong, tùy ý chọn một cái thuận mắt là được.
Đường Dịch bị dụ tới, ở đây chỉ có một món chính, vừa lúc giúp anh ta đỡ phải lo nên chọn gì.
"Chủ quán, cho một bát một bát cơm canh măng hầm thịt!"
Nồi măng bổ sung được đặt ở bếp sau, mùi thơm không chỉ thu hút người qua đường. Diệp Tuyền dựa vào chiếc ghế tựa trên quầy, một lúc sau lại đứng dậy, múc ra một cái bát nhỏ.
Khi nghe thấy có người gọi món, Diệp Tuyên mới bưng bát canh nóng hổi đi ra, lại vào bếp lấy thêm một phần măng và đậu phụ mới nấu, Trần Kim Bảo nhìn chằm chằm vào đống lửa rồi mới ngồi lại vào ghế.
Nhìn vị khách mới vừa bước vào, Diệp Tuyền chậm rãi nhấp một ngụm canh.
Về việc đưa luôn chiếc bát trên tay cho khách... xin lỗi, điều đó là không thể.
Người đẹp lười biếng chăm chú uống canh, hơi nước trắng bốc lên làm mờ đi đôi mày của cô, loại bỏ cảm giác khoảng cách, lập tức thu hút sự chú ý của Đường Dịch.
Đường Dịch bất mãn nuốt nước bọt, trong chốc lát không biết nên ghen tị với người ăn đầu tiên hay nên ghen tị với bát canh đang được mọi người chăm chú dõi theo.
Ngẫm lại mới nhận ra: Chờ đã, người phụ nữ xinh đẹp này thực sự là chủ cửa hàng này sao? Lại có bà chủ thử trước, có vẻ khá yên tâm...
Sự mong đợi của Đường Dịch tăng vọt, đợi mười phút sau, người phục vụ mang cơm lên, anh ta nhìn cái nồi đất bự, nghẹn họng nhìn trân trối: "Một suất lớn như vậy có 25 tệ thôi sao? Không phải đưa nhầm đó chứ?!"
Lão Trần ở trong bếp gật đầu thông cảm, đưa đồ ăn cho Du Tố Tố với vẻ mặt như muốn nói "Chuyện này không bình thường sao?”
"Đúng vậy." Nhân viên Du Tố Tố mỉm cười: "Nếu đũa và thìa vô tình bị bẩn, có thể gọi tôi lấy cái khác cho anh, cơm không bị giới hạn, chúc anh ngon miệng."
Hành lá mỏng nổi trên mặt nước canh đặc sệt, măng non giòn và mềm ló ra bên trong, những miếng đậu phụ tròn trịa đẫm nước, những miếng giăm bông hảo hạng màu đỏ sậm trở thành điểm nhấn tươi sáng duy nhất trong màu xanh và trắng đậm, khiến món ăn càng trở nên hấp dẫn hơn.
Nồi đất vẫn còn đang bốc khói, trong nước súp có một lượng nguyên liệu ngon đặc sệt nổi lên, đẹp như một bức tranh, khiến người ta chảy nước miếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT