Thậm chí Diệp Tuyên còn không nâng mí mắt lên, cô vung tay rải kim quang ra. Nơi mũi kiếm đi qua đều mang lực kéo của tinh đẩu trong thất tinh trận thắp sáng tất cả mọi thứ còn một bên thì cắt đứt hoàn toàn hồn phách tương ứng. Nếu như Chưởng môn Thái Thanh phái không dẫn động trói buộc cuối cùng trong trận pháp thì Diệp Tuyên muốn tìm xem bộ phận nào bị bọn họ trù tính lọt vào trong trận, vẫn còn hơi phiên phức nhưng bây giờ chỉ cần cắt đứt kết nối thì tinh quang cũng tự nhiên lụi tàn.
Tinh quang sáng như ban ngày trên Hoa Thần Sơn dần mờ đi. Diệp Tuyên nhìn thấy Chưởng môn Thái Thanh phái như điên dại chất vấn trời cao thì hừ lạnh một tiếng.
"Bây giờ những gì tôi có là do tôi xứng đáng có được, nó còn hơn là do trời ban nữa."
Thanh trường kiếm trong tay Diệp Tuyền hơi run lên, có chút ấm áp xuất hiện trên chuôi kiếm lạnh lẽo giống như Lục Thiếu Chương đang nắm tay cô và kiên định đứng bên cạnh cô.
Mỗi thế giới địa phủ đều có sự lựa chọn người tiến vào vô hạn tận thế nhưng Diệp Tuyền là người duy nhất hoàn thành nhiệm vụ rồi bước ra ngoài. Nếu có thể mang thêm kiếm linh ra ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ có phân nửa số người đó.
Tất nhiên khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có được những phần thưởng hậu hĩnh nhưng ngay cả Lục Thiếu Chương cũng không tự tin mình có thể đi đến cuối cùng. Đa số tất cả những người được chọn đều thất bại từ thế giới khảo nghiệm đầu tiên, chỉ số ít người trong họ cũng làm vài nhiệm vụ khiến cho âm thân hài lòng để có thể ở lại địa phủ. Nhưng chỉ có Diệp Tuyền mới có tư cách đảo ngược âm dương lại.
Bởi vì... ngoài nhiệm vụ khảo nghiệm ban đầu của vô hạn tận thế ra thì tất nhiên nếu toàn bộ những nhiệm vụ chính thức không thành công sẽ hồn bay phách tán và thế giới sẽ sụp đổ, tất cả đều rơi vào tận thế và không có cách nào hồi sinh lại nữa.
Chưởng môn Thái Thanh phái đã nhận định thậm chí vận khí của cô còn cao hơn vận khí nhân đạo giả tạo của bọn họ, đó là do ông trời bất công. Hắn oán hận nhìn Diệp Tuyền, hắn một bước đạp nát Khai Dương Tinh vốn đã mờ nhạt đến mức vô hình.
"Cô nghĩ như vậy là kết thúc rồi sao?"
"Trời che chở thì anh tự giữ đi, tiến vào trước khi trận pháp chưa thành, anh nghĩ một người có thể giải cứu thế giới sao? Hừ, sai lầm của anh là tiến vào lúc nửa đêm, nếu giữ lại cũng sẽ biến thành dưỡng liệu thôi! Mời..." Chưởng môn Thái Thanh phái lại khởi động trận pháp, trên đường núi những đệ tử tu tà đang dần thức tỉnh thì đột nhiên run rẩy, những ác niệm mà họ đã từng hấp thụ nảy mầm lớn mạnh lên trong cơ thể họ. Lúc này những hạt giống đã được gieo trồng vươn lên khỏi mặt đất, những ác niệm đó tụ hợp thành con đường ngoằn ngoèo màu đen như con rắn đang lao lên trên núi."Đaul!"
“Đau quát"
"A a a đây là cái gì... đau quá... nó đang ăn hồn phách của tôi... Chưởng môn! Chưởng môn cứu tôi!"
"Chưởng môn! Anh nói muốn mở thiên lộ cho chúng tôi mà... a a a linh lực của tôi! Đừng... đừng lấy đi linh lực của tôi!"
Các đệ tử tu tà kêu gào than khóc khắp nơi, khoảnh khắc sức mạnh bị lấy đi để hiến tế cho ác niệm nhưng lại không có ai hô lên khẩu hiệu " vì vạn thế mở thiên lộ, chúng ta không thể thoái thác" nữa.
Chỉ khi d.a.o rơi vào người thì lúc đó mới biết đau. Những ác niệm đen tối lần lượt rơi xuống người Chưởng môn Thái Thanh phái, vốn dĩ lúc sức mạnh của hắn đã tụt giảm nhưng khi hắn khai mở trận pháp thì sức mạnh lại được lấp đầy, khí tức nguy hiểm trực tiếp tăng cao. Sắc mặt của Chưởng môn Thái Thanh phái u ám, hắn quay về giữa miếu thờ rồi quỳ lạy tượng thần, cuối cùng hắn niệm chú xong.
"Thỉnh... thiên ma giáng lâm!"
Tượng thần đã tích lũy được rất nhiều nguyện lực và hương hỏa nên hơi vặn vẹo, bức tượng ngũ sắc được vẽ bằng bột vàng dần bị ác niệm thay đổi. Nét mặt của Chưởng môn Thái Thanh phái vui mừng, hắn gia tăng tốc độ niệm chú để thúc giục tốc độ dâng trào ác niệm.
Diệp Tuyền quay đầu lại nhìn những người tu tà đang đau đớn lăn lóc trên đường núi rồi tặc lưỡi một tiếng, cô giơ kiếm ra phía trước cắt ngang lời niệm chú của Chưởng môn Thái Thanh phái.
"Vậy là được rồi, đừng có nghiền nát hết nấm mà tôi muốn đào trong núi." "222"
Chưởng môn Thái Thanh phái ngẩn người trong giây lát, hắn không kịp phản ứng là do không biết Diệp Tuyền đang nói về nấm hay là linh vật quan trọng gì. Sau khi có phản ứng lại thì gân như hắn tức muốn gục ngã.
Hắn không có thể diện đến như vậy sao? Ở trong mắt Diệp Tuyền hắn còn không bằng một cây nấm!
"Cô đáng chết!"
Chưởng môn Thái Thanh phái gầm lên giận dữ, hắn né được thanh kiếm của Diệp Tuyền trong gang tấc, sau đó hắn búng tay một cái thì lập tức có vô số lá bùa vàng bay ra ngoài.
Những năm tháng tu luyện đã bị ác niệm mài mòn, ác niệm nhanh chóng hấp thụ và đẩy sức mạnh của Chưởng môn Thái Thanh phái lên đỉnh cao. Mặc dù không có gió nhưng lá bùa vẫn tự bốc cháy tỏa ra hắc quang kỳ lạ, tiêm nhiễm chính là khởi đầu của ăn mòn!
Thậm chí Diệp Tuyền còn không thèm nhìn lá bùa như ánh sao trên trời, cô giơ mũi kiếm lên rồi đá mạnh vào n.g.ự.c của Chưởng môn, cô giãm lên hắn dưới tượng thần. Cô ấn lưỡi kiếm vào yết hầu của hắn, kìm lại trước khi c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn.
"Thành thật thì sẽ nhận được khoan hồng, chống cự thì sẽ bị nghiêm trị." Chưởng môn Thái Thanh phái bị cô giãm dưới chân vô cùng nhục nhã, hắn nghĩ đến năm đó hắn cũng là con cưng của trời, hắn chưa từng gánh chịu sự sỉ nhục như thế này!
Môi của hắn mấp máy tiếp tục niệm chú, qua khóe mắt hắn có thể nhìn thấy bức tượng đang chuyển động và đột nhiên một cảm giác vui mừng kinh ngạc trỗi dậy.
"Thiên ma giáng lâm, tôi sẵn sàng để cho ngài cậy nhờ cơ thể nhân gian của tôi!"
Trong mắt của Chưởng môn Thái Thanh phía bùng lên ánh sáng nóng rực nhìn về phía bức tượng thân đen kịt giống như vô cùng tôn kính.
Nhưng chỉ có hắn mới biết hắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ cần thiên ma nhập vào cơ thể của hắn thì hắn sẽ có cách chiếm ngược lấy sức mạnh của nó! Nếu linh khí thần tiên đã ruồng bỏ thế giới thì hãy biến thành tu hành ác niệm tà khí đi!
Đây mới là bí mật chân chính cho sự khởi đầu của đại linh khí trong thời mạt pháp!
Tượng thần đen kịt cúi đầu xuống, đôi mắt kỳ dị cao gần bằng nửa thân người đảo qua lại trên mặt đất rồi nhìn về hướng hai người dưới đất. Chưởng môn Thái Thanh phái không khỏi nín thở, hắn đang chờ cơ hội đến. Chỉ cần có thể thành công thì hắn có thể lật ngược thế cời "Tôi đợi cô đã lâu lắm rồi, người có thể siêu thoát khỏi thế giới." Đôi mắt của tượng thần dừng lại trên người Diệp Tuyền, âm thanh của nó giống như vang lên từ bốn phương tám hướng, giống như giọng nói của vô số người chồng chéo lên nhau.
Âm thanh cổ quái đến mức khiến ai nghe thấy cũng không khỏi giật mình, giọng nói đó nam không ra nam nữ không ra nữ vừa giống như giọng của người già mà cũng giống như giọng của người trẻ, lại giống như đang khóc cười cùng lúc vậy. Dường như mang theo lực cám dỗ nhưng lại khiến người ta theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Đột nhiên Thất tinh trận bên dưới Chưởng môn Thái Thanh phái bừng sáng! Máu từ miệng vết thương chưa khép miệng trên tay của Chưởng môn Thái Thanh phái trào ra, dường như hình vẽ tinh đẩu trên mặt đất dần biến thành một cái miệng liên tục hút lấy m.á.u huyết từ cơ thể của hắn. Ác niệm như là bùn đen đang bò lên trên cơ thể của hắn, nó không chỉ hút đi sức mạnh bên trong của hắn mà còn nuốt chửng tất cả mọi thứ rác rưởi mà con người vứt bỏ.
Hắn vừa mới hiến tế tất cả những người muốn theo hắn để tạo nên "Đại Thế” hoặc là những người có lòng tham không đáy với sức mạnh, nhưng bây giờ thì đến lượt hắn rồi.
"Không, không, không thể nào..."
Chưởng môn Thái Thanh phái hốt hoảng định rút tay lại nhưng giống như hắn đã rơi vào vũng bùn rồi nhanh chóng không nói được lời nào nữa. Diệp Tuyền nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
"Cuối cùng Âm Thất Tinh lại là một trận nhãn chỉ tinh, xem ra Vũ Khúc Khai Dương đã rơi trên người của anh”"
Tất nhiên Triệu Tử Tinh phụ trợ cho Khai Dương Tinh rất xứng đáng với "âm" của Âm Thất Tinh, nhưng luận về nghịch chuyển chính thống thì tất nhiên vẫn phải chân chính là Khai Dương Tinh. Vì Thiên ma xông pha chiến đấu, Chưởng môn Thái Thanh phái đơn độc hiến tế tất cả, ngay cả khi hắn không xem bát tự thì nhìn trên hành vi cũng vô cùng phù hợp.
Diệp Tuyền nhìn ra hắn đã có tính toán nhưng trong mắt của Thiên ma thì hắn còn không xứng làm vỏ bọc cho Thiên ma giáng lâm xuống nhân thế, vậy thì sao hắn có thể đạt được chứ? Tự mình cho rằng mình có thể tính toán cả thiên hạ nhưng không ngờ đến cuối cùng cũng chỉ là một tên hâ.
Diệp Tuyền băng qua vũng bùn lây do Chưởng môn Thái Thanh phái hóa thành, cô cầm kiếm nhìn tượng thần."
"Thiên ma?”
"Đến đây, đến đây, cô nên thấy được thế giới này dơ bẩn và ngu ngốc thế nào. Cô đã siêu thoát khỏi thế giới thì đi theo tôi đi-"
Tượng thần thiên ma nhẹ nhàng gọi cô.
"Kể từ khi cô bị chọn để dấn thân vào con đường tận thế thì cô đã không còn thuộc về thế giới này nữa. Người phàm ngu xuẩn có lòng tham không đáy, dốt đặc cán mai lại còn lười biếng. Cô không cần tức giận vì họ và cũng không cần buồn rầu vì họ, đến đây đi..."
Nghiêm Yên dẫn dắt một đội đi ở đằng trước, rời khỏi Hoa Thần miếu thì vẫn còn vài trăm mét nữa mới đến đỉnh núi. Từ xa họ đã nghe thấy có giọng nói lúc ẩn lúc hiện truyền đến, bất giác toàn thân họ mềm nhữũn rồi lờ mờ đi theo tiếng gọi mà tiến về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT