Hơi thở nhẹ nhàng chạm vào trán cô ấy, giọng nói của Diệp Tuyền vang lên,"Tiểu Du, phát ngốc cái gì?"

Du Tố Tố ôm cái ót bị Diệp Tuyền cách không búng một cái, nở nụ cười.

Đó không phải là điều cô ấy muốn sao?

"Bàn số 12, chào mừng quý khách."

Dù có nhiều hay ít khách, Diệp Tuyền chỉ cần tự nấu món ăn và chọn những món ngon gần đó. Sau tiết mồng tám tháng chạp qua chính là năm mới, thoáng cái đã đến năm mới.

Ở phương Bắc trong lễ đón giao thừa, sủi cảo tất không thể thiếu, phương Nam thì kiên trì ăn bánh trôi, trong quán ăn khuya dứt khoát mang cả hai lên, thay phiên đón năm mới ở phương Bắc và phương Nam, bữa tối có bánh trôi, bữa khuya có sủi cảo, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.

Diệp Tuyền đã sớm làm kẹo mạch nha, từng quả vàng óng ánh khéo léo, điêu khắc thành hình bí đỏ nho nhỏ, khiến cho người ta không nỡ ăn ngay cả khi cầm trên tay. Cũng không phải vì để cúng ông Táo mà chỉ theo tục lệ, mỗi một người khách đều được tặng một phần.

Diệp Tuyền cố ý làm sủi cảo nhiều một chút, nhờ Cục quản lý đưa đến viện phúc lợi nơi mình từng ở. Luôn có một số lo ngại khi các cá nhân quyên góp vật tư cho viện phúc lợi, nếu được chính phủ giúp một tay đưa đi, tất cả mọi người đều có thể ăn kịp thời.

Diệp Tuyên không đi xem cũng không có ý định quay trở vê, những người mà cô từng quen biết đều không còn ở đó nữa nên cũng không cần thiết.

Đêm giao thừa đến gần hương vị năm mới ngày càng rõ nét, Tết Nhỏ năm nay diễn ra ngay trước ngày đầu năm mới. Cửa hàng quán ăn khuya đóng cửa vào đầu năm mới, vừa qua mười hai giờ, tiếng pháo nổ vang lên khắp nơi, màn đêm chợt bừng sáng bởi một tia ánh sáng đỏ.

Diệp Tuyền bị ánh đỏ làm cho chói mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sửng sốt trong giây lát.

Những chấm sáng nhỏ hội tụ lại một chỗ và một con phượng hoàng đỏ rực bay lên.

Một chiếc đèn lồng khổng lồ bay lên trời, gần đây thỉnh thoảng sẽ thấy người ta thả đèn lồng, nhưng những chiếc đèn lồng lớn như vậy vẫn không thấy nhiều. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đó không phải là một chiếc đèn lông mà là một đồ án do máy bay không người lái ghép lại.

"Cầu nguyện đi." Lục Thiếu Chương đi tới phía sau cô,/"Anh nhớ em từng nói, trước kia trong nhà em sẽ cùng nhau thả đèn sông để cầu nguyện."

Diệp Tuyền quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Kiếm linh có mái tóc trắng giống như nước xuân tan băng, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô.

Thời gian thả đèn ước nguyện kỳ thực rất ngắn ngủi, cho dù sau này tự lập Diệp Tuyền cũng lười tự mình thắp đèn. Chỉ là trong thế giới tận thế nếu kiên trì và tiến về phía trước, đôi khi sẽ nhớ về quá khứ và nói đến một số điều tưởng chừng như rất xa vời trong thế giới ngày tận thế.

Nhưng có một người vẫn ghi nhớ ở trong lòng những lời nói bình thường của cô.

Diệp Tuyền đã buông đèn lồng ra, thậm chí còn nghĩ tới chuyện đó, nếu có cơ hội quay lại cô muốn thả một chiếc đèn lồng khổng lồ, chiếc đèn lồng xinh đẹp nhất, tốt nhất là một con phượng hoàng.

Những chiếc máy bay không người lái bay múa phá lệ linh động trên bầu trời, và con phượng hoàng dường như đã sống lại, tái sinh từ đống tro tàn và tiếng kêu của nó rất rõ ràng.

Diệp Tuyền nhìn chằm chằm anh hồi lâu không lên tiếng, Lục Thiếu Chương không khỏi căng thẳng lên, hắng giọng nói: "Vì phòng ngừa cháy, bây giờ đèn lồng không được phép bay lên trời, tôi đã hỏi người Cục quản lý không được thi pháp trên diện rộng, vì vậy..."

Biện pháp dù sao cũng nhiều hơn quy định, Nhiều năm trước, con người nhìn vào ánh trăng xa xa sẽ đốt pháo hoa rồi thả đèn lông, đến bây giờ ai nói đèn máy bay không người lái không phải một loại đèn lồng bay lên, không thể ký thác nguyện vọng chứ.

Anh không biết làm thế nào để trở thành một Kiếm linh, nhưng anh lại thực sự học được điều này.

"Ước nguyện của tôi đã thành hiện thực." Diệp Tuyền nở nụ cười.

Lục Thiếu Chương nghỉ hoặc nhìn cô, chậm rãi nói: "Vậy tôi muốn ước một điều."

"Điều gì?"

"Tôi muốn năm sau tôi có thể cùng cô đi ngắm đèn lồng."

"2" Diệp Tuyền khó hiểu nhìn anh, dưới ánh nhìn của cô Lục Thiếu Chương cảm thấy không được tự nhiên, Sao, sao vậy?”

Diệp Tuyên nở nụ cười: "Rõ ràng anh không ăn kẹo, sao miệng lại ngọt như vậy?"

"..." Lục Thiếu Chương sau khi bị trêu chọc đến mặt đỏ bừng, quay mặt đi nơi khác.

Diệp Tuyền cầm tay anh xoay người lại, giống như ảo thuật lấy ra một miếng kẹo mạch nha/Ăn thêm một miếng kẹo nữa cho ngọt miệng, có thể thực hiện một điều ước lớn hơn."

"Ví dụ như... năm nào cũng vậy, năm nào chúng ta cũng ở bên nhau." Diệp Tuyền vẫy tay với người ở tầng dưới.

An An ngơ ngác ngẩng đầu, lộ ra cái miệng dính đầy kẹo mạch nha, chỉ lo cười vui vẻ. Du Tố Tố nhanh tay lẹ mắt buông máy tính bảng đang chiếu phim truyền hình xuống, đón lấy kẹo mạch nha rơi xuống,"Bà chủ! Năm mới rồi!"

Ngày đầu tiên của một năm mới, Diệp Tuyền tỉnh lại từ trong tin nhắn điện thoại.

Diệp Tuyền mặt không cảm xúc bật điện thoại lên: "Là ai? Tốt nhất là các người thật sự có chuyện."

Tin nhắn của Ngao Tĩnh sáng bên trên màn hình: [Cá của cô đã đưa qua cho cô rồi!

Diệp Tuyên:...

Một ngày mới, bắt đầu từ nguyên liệu nấu ăn mới, Diệp Tuyên nhanh chóng xua tan cơn giận rồi thức dậy.

Thành phố Vịnh vừa mới trải qua một trận mưa như trút nước, mặc dù tổn thất không lớn nhưng thật sự vẫn rất lo lắng long nữ Ngao Tịnh lại gây ra động tính lớn gì đó, tất nhiên là cô cũng không ở lại thành phố Vịnh hay ở gần đó.

Diệp Tuyền không hỏi cục quản lý sắp xếp như thế nào, thấy tốc độ gửi cá tới của Ngao Tĩnh, đại khái là sống cũng không tệ.

—— Đấn thời gian rảnh nuôi cá đã hứa với Diệp Tuyên còn có, vậy thì những đãi ngộ khác lại càng khỏi phải nói.

Cửa dưới nhà bị gõ, mở cửa ra nhìn thì thấy xe giao hàng tới rồi. Thế nhưng người đi xuống từ xe giao hàng lại không phải nhân viên giao hàng, mà là Lộ Băng và một người đàn ông trung niên xa lạ.

Diệp Tuyền nhướng mày: "Cô không ở Thanh Giang nữa rồi?"

"Gần đây trong cục rất bận, tạm thời điều động... Bà chủ Diệp gặp người quen có phải là nên mời một bữa cơm không?" Lộ Băng vừa cười vừa mở xe giữ tươi ra, người đàn ông trung niên nhảy lên, sau đó kéo một cái thùng nước ra.

Bên trong thùng nước không lớn lắm có một lớp bùn mỏng, bên trong đầy những con cua nhỏ kích thước to bằng đồng bạc, càng cua cọ vào nhau phát ra tiếng lạch cạch, thế nhưng vỏ cua lại không phải màu xanh đen thường gặp, theo từng động tác kéo ra ngoài ánh sáng, một màu tím tinh tế hiện lên, cực kỳ đẹp.

"Cua tím!" Đôi mắt Diệp Tuyền sáng lên, cô mở một khe hở nhỏ trên nắp thùng ra.

"Cẩn thận bò ra ngoài." Người đàn ông trung liên vội vàng đậy nắp lại, chuẩn bị ngăn lại con cua nhỏ có khả năng "vượt ngục" kia.

Diệp Tuyền cười cười, cô cho ngón tay vào trong, kẹp chặt vỏ cua một cách chuẩn xác. Một con cua được hít thở không khí trong lành, những con cua nhỏ khác nghe thấy tiếng gió thì động đậy, chen nhau chui qua khe hở, cố gắng thoát ra ngoài.

Con cua may mắn được kẹp ra ngoài kia, dưới ánh nắng mặt trời cái chân nhỏ mảnh khảnh ôm lấy cái mai bụng lớn, lật người lại lộ ra cái bụng trắng nõn, lớp vỏ mỏng đến mức gần như có thể nhìn xuyên thấu, có thể nhìn thấy rõ ràng trứng cua và từng thớ thịt cua bên trong, màu tím tinh tế lay động trông màu sắc càng đậm, càng đẹp hơn.

Đó không phải là sinh vật biến dị cũng không phải nhuộm màu, mà chính là màu tím đặc biệt của gạch cual

Từ trước đến nay cua tím đều sinh sản vào mùa đông của thành phố Tân, bọn chúng tụ thành đàn lớn lên trong lớp bùn dưới miếng băng mỏng, cần phải phá băng ra để đào lên, phần lớn chỉ có loại to như đồng bạc mà thôi. Thế nhưng chính những con cua nhỏ có ít thịt và khó tìm như vậy đã được chọn làm cống phẩm của các triều đại trước, đặc biệt là ở địa phương.

Lí do cơ bản mà những con cua nhỏ hơn nắm đ.ấ.m này nổi tiếng như vậy chính là do lớp gạch cua màu tím nhiều và dày đặc của nó.

Đầu nhỏ, ít thịt cũng không chống cự nổi món ăn ngon này.

Diệp Tuyên cầm con cua tím nhìn trái nhìn phải rồi hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Du Tố Tố đi gọi người ngồi xuống: "Tôi đi hấp một chút nếm thử trước."

Không cần Diệp Tuyền nói, Lục Thiếu Chương đi theo cô xuống nhà đã ôm thùng nước lên xách đến phòng bếp đẳng sau, sau đó cọ rửa chút bùn đất dính trên chân cua.

Nguyên liệu nấu ăn tốt nhất thì chỉ cần dùng cách xử lý đơn giản nhất, sau khi hấp xong, từng con cua tím đều biến thành màu cam mê người, chỉ đợi người ta cẩn thận lột ra nếm thử bên trong.

Sau khi gạch cua màu tím đặc biệt được hấp chín đã biến thành màu cam giống như những con cua khác, vừa lột vỏ cua tím ra, lớp gạch cua lộ ra ngoài như cát lún, những giọt dầu tươi ngon chảy ra, đầy đến mức gần như tràn ra ngoài..

Mùa cua lông mùa đông đã qua rồi, cua tím nhỏ cũng đang vượt lên, lúc Diệp Tuyền đi tới thành phố Tấn cũng đã đặc biệt đi tìm cua tím, chỉ là ngoài hoang dã gần như không thể tìm được, mà cua nuôi thì ít nhiêu gì cũng có phần thua kém so với trước đây.

Thế nhưng long nữ nuôi được cua tím, mới chỉ có vài ngày trôi qua mà tay nghề nuôi dưỡng của cô ấy đã khác hẳn với trên thị trường. Những con cua tím đã tiến vào giai đoạn trưởng thành và có gạch cua, giống như liều mạng để thể hiện bản thân vậy, vỏ cua to đến đâu thì gân như gạch cua nhiều bằng ngần ấy.

Cách làm cua tím nổi tiếng nhất chính là cua tím thất tinh, cái gọi là thất tinh chủ yếu là hình dung thịt cua tím bày trên sữa trứng. Những con cua nhỏ rất khó ăn đến nghiện, phần lớn chỉ là nguyên liệu chính và một phần của món lẩu, cua tím kết hợp với sữa trứng, gạch cua và thịt cua tươi hoàn toàn kết hợp với sữa trứng mềm, ăn vào giống như là bánh ngọt nhưng lại tươi mềm giống như ăn một miếng cua đầy ắp vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play