Sự kính sợ khắc sâu trong xương của những người sùng bái rông của Hạ Quốc còn không kịp dâng lên, tất cả mọi người đều thấy rõ sự quái dị trên thân Rồng.

Thoạt nhìn, nó trông giống như một con Bạch Long, nhưng vảy của nó có màu đen và trắng xen kẽ, màu sắc rất lộn xộn, vảy đen giống như từng mảng nấm nhỏ, dính trên thân rồng, nhiễm khí tức tà ác.

Ác niệm giống như bùn từ trong giếng cuộn lên, bám chặt vào trên người nó.

Một đôi sừng rồng giống như ngọc, chỉ có hai đầu vẫn trắng như pha lê trong suốt, còn lại thì đều đã chuyển sang màu đen, giống như một khối ngọc đen nặng trịch.

Mắt rồng nửa mở nửa khép, nhìn chằm chằm mọi người phía dưới một cách kỳ lạ.

"Nhân loại, gặp ta, vì sao không lạy?”

Tiếng rồng ngâm như tiếng sấm cuồn cuộn, âm thanh vừa lan ra, có tu sĩ đã ngất xỉu tại chỗ. Tốt hơn một chút thì là vào lúc áp lực khủng khiếp giáng xuống đất nước bị bao trùm bởi màn mưa, bị áp đảo, phủ phục ở trong mưa, giống như đang ba quỳ chín lạy.

Các tu sĩ trong giới Huyền học hiện nay cũng là một thế hệ đáng kiêu ngạo, khi đứng ở trước mặt cự long lại tựa như con kiến hôi, thậm chí không kịp phát ra một chút thanh âm, liền ngã xuống.

Nghiêm Yên cùng mấy tu sĩ trung niên, trụ cột trong hoạt động lần này của Cục quản lý, đứng ở phía sau Diệp Tuyền, thân thể không ngừng run rẩy.

Nghiêm Yên chỉ cảm thấy trên vai đang gánh cả một đại dương, nặng nê đến mức căn bản không thể ngẩng đầu lên được, một chút, một chút, bị đè ép người quỳ gối.

Long uy giống như nhà tù, như vực thẳm, như đại dương.

Xương cốt bị đè nặng đến gần như bị bẻ gãy, phát ra âm thanh thống khổ, trái tim dường như sắp nổ tung. Nghiêm Yên cắn răng, trong miệng đầy mùi m.á.u tươi, bật ra một chữ,"Không!"

Nhân loại, tuyệt không cúi đầu!

Các tu sĩ kiên trì đến bây giờ vẫn chưa bị Long uy áp đảo, đột nhiên vùng dậy, từng luồng linh quang đánh về phía Bạch Long.

Cho dù là sắc lệnh phù lục hay là chút thuật pháp không chính đáng, mới vừa đánh lên, nhìn thì có vẻ như đã thành công đánh trúng, so với các tu sĩ lúc trước thì hiệu quả đều tốt hơn, nhưng bùn đen ở trên thân Rồng bắt đầu khởi động, thuật pháp mạnh nhất dưới thiên sư, tất cả đều mất đi hiệu lực, giống như một đám trẻ con ở trước mặt người lớn mà chơi đùa ảo thuật, lướt qua vảy rồi biến mất không thấy, làm người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Đạo sĩ giỏi thuật pháp ngự quỷ điều động âm khí đánh ra một đòn, không chỉ không có hiệu quả, thậm chí trong nháy mắt khi linh quang biến mất, một quả cầu âm khí nổ tung trên người, hét lên đau đớn và bay về phía sau giống như bị chán ghét mà trừng phạt.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, Bạch Long ở trên không trung lắc lắc đầu, áp lực khủng bố lại một lân nữa tăng lên.

Long uy áp bách người ta cúi đầu quỳ gối, phóng tâm mắt nhìn lại, lấy giếng cạn làm trung tâm, gần như không có người có thể đứng thẳng. Cách đó trăm mét, kiếm khí sắc bén bay lên trời, giống như một kết giới, bảo vệ mọi người phía sau.

Nghiêm Yên bị ném thẳng xuống nước, nắm chặt nút tín hiệu, cố gắng ngước mắt nhìn lên, gân như tuyệt vọng mà nhìn về phía trước.

Nếu Diệp Tuyền cũng thất bại, vậy cũng chỉ có thể... dùng vũ khí nóng phá hủy nơi này.

Nghiêm Yên giương mắt nhìn lên, liền ngây ngẩn cả người.

Diệp Tuyền một tay đút túi, nhàn rỗi mà đứng ở trước mặt cự long, giống như chỉ là khách du lịch tới ngoại ô dạo chơi, không hề bị long uy ảnh hưởng một chút nào.

"Ác long, vì sao phải lạy?" Diệp Tuyền thuận miệng trả lời.

Cô đánh giá con rồng trước mắt, ác niệm màu đen đang làm cho con rồng trở nên càng cường đại, khí tức của rồng lại càng hỗn độn.

"Chết!"

Cự long bị chọc giận, cái miệng của nó mở to ra, nước mưa đen kịt tụ lại trên người Diệp Tuyên như sóng lớn quét qua. Cự long vung đuôi đánh tới, khiến trời đất rung chuyển, trời sập đất lún, chấn động lan rộng khắp chung quanh giếng cạn, thành phố Vịnh tất nhiên khó có thể may mắn sống sót.

"Không muốn nghe? Vậy cũng chỉ có thể làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời." Diệp Tuyền vung tay, giơ tay một cái bắt lấy cái đuôi rồng, kéo mạnh một cái.

"Thả ta - xuống dưới!"

Một tiếng vang thật lớn vang lên, dưới cái nhìn chăm chú rung động khó tả của các tu sĩ phía sau, cự long khổng lồ bị một người kéo xuống khỏi bầu trời.

Người đó còn chưa cao bằng vảy rồng, vậy mà lại vung cả cự long lên, nện nó về lại trong giếng!

Những ác niệm đen như nước bùn bị cự long khuấy động, chen chúc tới cuốn lên thân rồng, dòng nước đen trong trận chấn động b.ắ.n ra ngoài lôi kéo theo long lực, tấn công mọi người xung quanh.

Kiếm khí vang lên, Lục Thiếu Chương cầm kiếm đứng sau lưng Diệp Tuyền, đánh bật dòng nước đen ác niệm.

Tiếng rồng ngâm đan xen sự kinh ngạc và phẫn nộ, từng trận sấm sét vang lên khắp trời đất, giống như tận thế, thần minh đang giáng xuống sự trừng phạt của thiên địa"Sao ngươi dám -"

Diệp Tuyên mở hai mắt ra, trong nháy mắt liền có kim quang chợt hiện lên.

Trong đôi mắt phượng sáng chói kim quang, như một vầng mặt trời lớn phủ xuống.

Con rồng không ngừng giãy giụa, mặt đất bằng phẳng giống như mặt biển đang cuồn cuộn sóng lớn, bất cứ ai có kinh nghiệm câu cá đều biết đây là dấu hiệu cá lớn sắp thoát ra ngoài.

Mặc cho con rồng giãy giụa như thế nào, Diệp Tuyên cũng chỉ giơ nắm đ.ấ.m lên, đánh xuống!

Từng luồng kim quang như tấm lưới lên được dệt bởi thiên lôi, từ trung tâm dấu vết cú đánh rơi xuống, kiêm chế con rồng đang giận dữ và điên cuồng, đồng thời ngăn cách con rồng ra khỏi những ác niệm trong giếng.

Ác niệm bị ngăn cách ở bên ngoài chen chúc, có ý đồ muốn nhuộm lên kim quang, bất kể là linh khí, thân thể hay là những sự vật khác, chỉ cần thấy khe hở liền triển khai ác niệm màu đen ăn mòn kim quang công đức chí dương chí chính ở trước mặt, giống như là gặp phải thiên địch. Bùn đen dính lên kim quang liền bị thiêu đốt hầu như không còn ở trong kim quang, từng đám biến thành bột mịn, rơi xuống rồi biến mất ở trong không khí, không có cách nào ăn mòn kim quang dù chỉ là một chút.

Cùng với việc bùn đen còn chưa ăn mòn Bạch Long đang dần dân bị tách ra, thân Rồng đang giãy giụa cũng dân dần nhỏ đi.

"Hửm...?"

Tiếng rồng ngâm như tiếng sấm rền bỗng nhiên thay đổi âm điệu, giống như một cô gái sắp tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, mơ hồ thốt ra một câu hỏi, trận mưa to vẫn luôn không ngừng đột nhiên trở nên chậm lại.

Trong đôi mắt rồng nửa nhắm nửa mở giống như quả cầu đá, con ngươi đen nhánh hiện lên một chút quỷ dị.

Tiếng sấm cuồn cuộn lần nữa vang lên, tiếng rông ngâm nổi giận nặng nề mà ra lệnh,"Nhân loại, thần phục tai"

Giọng điệu thiếu nữ giống như chỉ là ảo giác, tiếng mưa rơi ầm ï vang lên ngay lập tức, càng thêm trầm trọng.

Diệp Tuyền chậc một tiếng, nắm lấy sừng rồng, tát lên đầu con rồng, "Tỉnh lại, đừng ngủ nữa."

"Nhân loại!!!"

Trong tiếng rồng ngâm đầy giận dữ, Diệp Tuyền lại tát một cái,"Còn không nghe thấy tôi nói chuyện?"

"Đáng c.h.ế.t - - ngao!"

Tiếng rông ngâm cùng âm thanh trâm đục của nắm đ.ấ.m và tiếng đánh vào da thịt hòa quyện thành một bản giao hưởng kỳ lạ trong cơn mưa chợt tạnh rồi lại trở nên nặng hạt.

Nghiêm Yên cách giếng cạn gần nhất đã trợn mắt há hốc mồm, mắt thấy chỉ với quyền cước đơn giản của Diệp Tuyền mà Bạch Long lại giống như bao cát bị đánh tới đánh lui không giấy thoát ra được, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

Cái lưới kim quang vây lấy cự long, ác niệm màu đen giống như nước bẩn mà bị đẩy ra, từng chút từng chút tách ra khỏi từ trên người Bạch Long, rồi lại bị kim quang vây khốn lại.

Khi những ác niệm bị ép ra, cự long dường như bị ép ra khỏi nước, cơ thể của con Rồng vậy mà lại đang từ từ co lại, dần dần thu nhỏ lại thành một con rông nhỏ mảnh khảnh chỉ cao khoảng mười mét.

Nếu không phải là sừng rồng vẫn còn, thì thoạt nhìn con rồng lại càng giống một con mãng xà đốm trắng đen.

Trong tiếng rông ngâm, dần dần có thêm một chút âm điệu cổ quái.

Thanh âm vừa không giống nam vừa không giống nữ, vừa như giọng người già lại vừa như giọng người trẻ trùng điệp với tiếng Rồng ngâm... không, phải nói rằng là càng giống như là tiếng rồng ngâm đang nhại lại cái loại thanh âm này.

Con rồng giống như đang cười trộm, cũng giống như đang khóc lóc, giống như đang rống giận, cũng giống như đang dương dương đắc ý, nghe đặc biệt âm trầm quỷ di.

Diệp Tuyền nghe tiếng rồng ngâm biến hóa, nhíu mày,"Nếu không tỉnh, tôi sẽ cắt chút thịt rồng ăn, không quá đáng chứ?” Ánh mắt Diệp Tuyền đảo quanh trên vảy Rồng đen trắng đan xen, lướt qua rất nhiều bắp thịt, giống như đang đánh giá xem nên cắt thịt từ đâu thì tốt hơn. Ánh mắt nguy hiểm đến từ đầu bếp đang đánh giá nguyên liệu nấu ăn, người khác vì d.a.o thớt còn mình thì vì lực lượng khủng bố áp chế bên trong thịt cá, thân thể Bạch Long mãnh liệt mà co quắp một chút.

"Đợi đã! Tỉnh rồi, tỉnh rồi!" Đôi mắt rồng vẫn còn nửa mở nửa đóng giờ đã hoàn toàn mở ra, chỉ thấy một bên mắt thì đen kịt, còn một bên mắt thì trắng bạc.

Bên mắt đen nhánh lộ ra tà khí giống như ác niệm màu đen, trong mắt màu trắng bạc lại lóe bọt sóng trắng như tuyết, giống như một viên trân châu tuyệt mỹ mà hải dương đã sinh ra.

Tà ác và thần thánh đồng thời tồn tại trên một thân thể, khí chất mâu thuẫn cực kỳ quỷ dị.

Bị lời nói ăn thịt rồng làm cho bàng hoàng, Bạch Long đang bệnh nặng sắp c.h.ế.t liền bật ngồi dậy, Bạch Long tỉnh dậy từ một giấc mơ trong giấc ngủ sâu vô số năm, khi mở mắt ra vẫn còn có chút choáng váng. Bạch Long thậm chí còn không kịp phản ứng lại rằng chính mình là đột nhiên gặp ác mộng, hay là thật sự nghe thấy lời uy hiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play