"Không muốn chở tôi à?" Diệp Tuyền hỏi, cũng không hẳn là hỏi ý đồ của tài xế.

Diệp Tuyền tiến lên một bước, bóng dáng lóe lên trong màn mưa, trong nháy mắt đã ép sát vào cửa xe buýt ma đang điên cuồng lao đi, ngón tay chạm vào khe hở trên cửa xe buýt, cơ thể lơ lửng trên không, cả người dính vào xe. Mọi người trong Cục quản lý đều không thấy rõ cô đã làm như thế nào. Họ vừa thấy xe buýt lao vào màn mưa chưa đầy một giây đã bị Diệp Tuyền giữ lại, không thể lập tức biến mất. Lộ Băng nhanh chóng ra quyết định: "Chúng ta đuổi theo!"

Phía trước có một chiếc xe buýt nhạt màu hình dáng kỳ lạ phóng nhanh như gió, phía sau có mấy chiếc ô tô đuổi theo, như thể đang dàn dựng màn trình diễn tốc độ và niềm đam mê mãnh liệt trên đường quốc lộ vùng duyên hải. Trong cơn mưa lớn, nếu ai đó có thị lực tốt đến bãi biển gân thành phố và nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ họ sẽ báo cảnh sát giao thông và bắt giữ tất cả lại vì tội chạy quá tốc độ.

"Ngoan, mở cửa đi." Diệp Tuyền không để ý chuyện đằng sau, dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên cửa xe đầy bùn, cửa xe đột nhiên chìm xuống một cái hố, dòng nước ẩm ướt đầy mùi bùn tanh chảy ra, như thể là nước mắt của chiếc xe buýt ma. Bang Bang-

Tất cả các bộ phận của chiếc xe buýt ma đều phát ra những tiếng vang lớn, giống như một con cá lớn đang điên cuồng vùng vẫy dưới tay Diệp Tuyền. Âm khí mơ hồ ẩn chứa một cỗ sức mạnh kỳ lạ, âm thanh cuồn cuộn yếu ớt của thủy triều hòa lẫn trong tiếng giãy giụa, ngay lập tức lại cản trở Diệp Tuyên tiến lại gần.

Diệp Tuyền vẻ mặt vô cảm gạt đi nước bẩn trên tay, bàn tay dùng sức nói: "Nếu không mở, tôi sẽ tự mình mở cửa."

Kẹt——

Chiếc xe buýt ma phát ra tiếng động chói tai, tiếng nước chảy ào ạt đột nhiên lớn hơn, cánh cửa phun ra âm khí mãnh liệt như tờ giấy, bị Diệp Tuyền kéo soạt xuống, vỡ tanh bành rồi lộ ra thùng xe bảo vệ phía sau.

Diệp Tuyền rũ bỏ cánh cửa bị xé toạc, bước lên bậc xe buýt, dưới chân có một cảm giác mâm mại, như thể không phải đang giẫm lên âm khí hay những bậc xe buýt bằng kim loại được mô phỏng theo lý thuyết mà là một thứ bị ngâm nước mềm nhũn.

Tài xế ma đã bị róc một nửa thịt trên người quay đầu nhìn cô, thân hình căng phồng chen vào giữa vô lăng và ghế ngồi, liều mạng lùi lại, toàn thân lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tháp.

Tháp.

Tháp.

Diệp Tuyền bước từng bước một lên bậc xe buýt, đứng cạnh tài xế, mỉm cười cúi đầu chào hỏi: "Đừng sợ, tính tình tôi rất tốt, chỉ muốn lên xe hỏi vài vấn đề mà thôi."

Nửa khuôn mặt của Diệp Tuyền bị thân xe tối tăm che khuất, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Âm thanh radio kỳ lạ hòa lẫn với dòng điện chói tai lại vang lên: "Lên xe... xèo xèo... xin hãy bỏ đồng xu vào... "Muốn bỏ xu vào sao? Lấy bao nhiêu?" Diệp Tuyền nhướng mày. Tài xế rùng mình run cầm cập: "Hồ..."

Sau khi nhận ra thịt rớt ra ngoài nói chuyện bị lọt gió, tài xế nhanh chóng chọn một phương pháp thô sơ hơn, lắc đầu điên cuồng để thể hiện sự tôn trọng, vô tình khiến cái đầu sưng tấy bị văng ra, lộc cộc lăn đến dưới chân Diệp Tuyền.

Diệp Tuyên:...

Nghe được cuộc hội thoại trên xe, các tu sĩ trong Cục quản lý đều có chút sợ hãi không đầu không cuối.

Họ có một linh cảm chẳng lành rằng... nếu thực sự lấy tiền ra, có thể sẽ trở thành đồng tiền chuốc xui xẻo vào người.

Điều làm họ ngạc nhiên hơn nữa là trước mặt Diệp Tuyền, chiếc xe buýt ma mà họ bất lực dường như đã biến thành một đứa trẻ yếu đuối đáng thương bị cô tùy tiện xoa nắn.

Diệp Tuyền... Rốt cuộc là cô mạnh đến mức nào?

Lộ Băng cũng hít hà một hơi, mừng rỡ báo ghi báo cáo.

Diệp Tuyền đá đầu con ma nước đi, chính xác cắm lại vào cổ cô ta: "Bẩn muốn chết."

Diệp Tuyền quay đầu liếc nhìn khoang xe buýt, ánh đèn xe buýt mờ ảo khiến người khác không thể nhìn vào bên trong, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm quan sát của cô.

Bên trong có tổng cộng mười bảy hành khách ngồi thành hàng, trong đó có một cặp vợ chồng già đang ôm một cậu bé ngủ say, hẳn là ba ông bà biến mất đầu tiên kia.

Mặc dù tất cả hành khách đều xanh xao và nhớp nháp, nhưng rõ ràng họ vẫn còn sống. Các hành khách ngồi cứng ngắc trên ghế, không dám cử động dù có nhìn thấy người ngồi trước đầu xe khiến tài xế sợ hãi choáng váng. Nhưng ánh mắt bọn họ lại tràn đây hưng phấn, nhìn Diệp Tuyền đầy mong đợi, như thể nhìn thấy vị cứu tinh.

Diệp Tuyền nhìn quanh một vòng, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Những đốm sáng vàng từ trên tay Diệp Tuyền tỏa ra, rơi xuống trên người tài xế và xe buýt, vết nước trên mặt đất ẩm ướt rút đi như thủy triều, đèn trong xe sáng trở lại, đến cả tài xế cũng từ trạng thái c.h.ế.t chóc khôi phục lại bình thường. Đại sư..." Tài xế phát hiện ra mình có thể nói chuyện, suýt chút nữa bật khóc tại chỗ: "Đại sư! Đại sư! Đừng g.i.ế.c tôi, là một con quỷ tốt có biên c.h.ế.t Cứu! Cứu, cứu chúng tôi với!"

Giọng nói của tài xế giống như một cái công tắc, những người trong xe đang sợ hãi cũng chủ động nhìn Diệp Tuyên: "Cô tới cứu chúng tôi sao? Giúp chúng tôi với, chúng tôi không muốn chết, cứu chúng tôi ra khỏi xe đi!" Diệp Tuyền đè lỗ tai bị ồn ào lại: "Dừng xe trước đã."

Ngoại trừ bị nước bẩn trên xe buýt dính vào người khiến Diệp Tuyền có chút không vui thì khi nhìn rõ tình trạng của tài xế, cô đã biết không phải do tài xế làm. Âm khí của tài xế bị tiêu hao quá mức, đến dáng vẻ bình thường còn không giữ được, chiếc xe gân như đã hỏng hết nhưng những hành khách bên trong ngoại trừ có chút sợ hãi thì tất cả đều không bị tổn hao gì.

"Không..." Tài xế vừa mới nói một chữ đã bị Diệp Tuyên nhìn chằm chằm, cô ấy run rẩy, giải thích bằng tốc độ nhanh nhất có thể: "Không phải là tôi không muốn dừng lại, mà là nếu dừng lại, chúng tôi sẽ bị thứ khủng bố đó bắt về hết! Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chết!"

Khi nhắc đến "thứ đáng sợ", khuôn mặt tài xế hiện rõ sự hãi hùng, như thể sợ đến mất trí rồi.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tuyền, ánh mắt vô tình lướt qua cánh cửa đã bị phá bỏ sau lưng Diệp Tuyền, sắc mặt của tài xế lại giật giật, không dám nhìn thêm nữa.

"Vậy thì lái chậm lại, để những người còn sống khác xuống xe trước." Diệp Tuyền thay đổi yêu cầu.

Tài xế Ngụy Thanh Vũ đồng ý: "À, được rồi, được rồi, tôi đã muốn đưa người ra ngoài từ lâu rồi! Tôi sẽ giảm tốc độ trước để mọi người xuống xe." "Nếu sau khi người sống lên xe buýt nói chuyện, xung đột giữa dương khí và âm khí trên xe buýt có thể khiến thứ đáng sợ kia phát hiện ra, càng khó bỏ trốn hơn. Tôi đã gọi đồng nghiệp ở Cục quản lý rất nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn không nghe thấy!"

Thấy vấn đề mình lo lắng cuối cùng cũng được giải quyết, cô ta cau mày phàn nàn: "Thật là, chẳng có chút ăn ý gì cả! Người sống nhảy xuống xe thể nào cũng xảy ra chuyện, tôi cứu bọn họ ra, không thể để họ nhảy ra khỏi xe rồi tự làm mình bị thương được đúng không, vì vậy tôi cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi... Mới vừa rồi tôi còn tưởng cô cố ép tôi dừng lại, nên tôi mới không dám dừng xe. Nhưng nếu họ không đến đón người thì tôi cũng sắp không chịu được nữa rồi."

"Thật sao?" Diệp Tuyên quay đầu nhìn hành khách đang vui vẻ ngôi trên ghế. Các hành khách lớn nhỏ đều đồng loạt gật đầu kể lại trải nghiệm của mình."Nhà chúng tôi ở dưới chân một con dốc, tình cờ lại là tầng một. Tôi về nhà lấy đồ không kịp sơ tán, lúc đang đi lên lầu thì thấy trên bậc thang đột nhiên xuất hiện một chiếc xe buýt."

"Tôi tưởng là ở trên lâu cũng không sao, kết quả là gió quật làm vỡ cửa sổ, mưa lớn trút vào. Khi tôi đang bị cuốn xuống cầu thang thì một chiếc xe buýt bất ngờ xuất hiện... Ôi trời, nhà tôi ở tầng 33!"

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, trên đường về nhà tôi đã gặp nó..." Các hành khách cũng cảm thấy ngột ngạt, lần lượt kể hết ra rồi lại kinh ngạc quay đầu nhìn nhau. Ngoại trừ ba ông cháu lên xe sớm nhất, họ đều là những người sống sót được giải cứu kịp thời sau khi chiếc xe buýt ma quái xuất hiện trở lại.

Tốc độ của xe buýt ma từ từ chậm lại, nhanh gân bằng một chiếc ô tô đang di chuyển với tốc độ thấp, đám người Lộ Băng đuổi theo phía sau đã mở cửa, còn có những người khác dán bùa phép đuổi theo sau duỗi tay ra, sẵn sàng đón người bất cứ lúc nào.

Mặc dù trông có vẻ vẫn hơi nguy hiểm nhưng tốc độ hai bên gần nhau và tương đối ổn định, giúp giảm thiểu tối da rủi ro. Diệp Tuyền ra hiệu cho hành khách xếp hàng chuẩn bị xuống xe.

Hành khách đi ngang qua cánh cửa trước đang mở, nhìn về phía người tài xế đã khiến họ sợ hãi.

Xác c.h.ế.t đáng sợ của con ma nước trở lại bình thường, biến thành hình dáng của một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt có phần tái nhợt, trông giống như một người dì tốt bụng ở nhà bên.

Những hành khách đi ngang qua liên tục cảm ơn: "Tôi cũng muốn cảm ơn tài xế. Hôm nay trời mưa lớn như vậy, nếu không có cô đón chúng tôi thì không biết chúng tôi sẽ ra sao nữa."

Trước đây khi nhìn thấy bộ dạng ma quỷ đó, họ thiếu chút nữa còn tưởng mình đã c.h.ế.t hoặc bị ác quỷ bắt đi ăn thịt rồi... Từ từ nghĩ lại vậy, lúc này họ không cần thiết phải nói ra lời mất lòng người khác.

Tài xế Ngụy Thanh Vũ xấu hổ che mặt lại, nếu không phải ma quỷ không đỏ mặt được thì bây giờ mặt cô ta đã đỏ bừng lên rồi: "Ờm, không có gì đâu, sau khi tôi chạy trốn khỏi thứ đáng sợ đó, không biết sao tôi lại cảm giác được nơi nào sẽ mưa to hơn, nên mới lái xe đi dọc bến xe buýt để xem có ai cần giúp đỡ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play