Hóa ra bảng hiệu của khoai lang nướng, là tên của con gái.
Cô bé Oánh Oánh trông có vẻ vẫn còn là một học sinh tiểu học, trên lưng là một cặp sách to, ngoan ngoãn đi đường vòng. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô bé lao về phía trước, một mạch chạy về phía người phụ nữ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lấy trong lòng ra hai cái bánh kẹp rau cải sợi,"Hôm nay mua được trong căng tin của bọn con đấy! Mẹ ơi mình cùng ăn nhé!"
Oánh Oánh lục lọi, còn tìm thấy một hộp sữa và trứng gà mà mình đã để dành "Mẹ ăn đi!"
Người phụ nữ không cần,"Đây là trường học chuẩn bị cho các bạn nhỏ để phát triển cơ thể, mẹ không ăn đâu, con ăn đi, ăn vào sẽ trở nên thật cao lớn khỏe mạnh còn thông minh nữa."
Oánh Oánh phồng gương mặt không mấy vui vẻ, cắn lấy một miếng bánh rau, mơ hồ không rõ nói,"Thế con phải nhanh trưởng thành một chút, lớn đến mức có thể giúp mẹ đẩy xe lớn thế này, cùng mẹ kiếm tiên!"
Người phụ nữ xoa đầu cô bé, từ trong bếp lò lấy ra một củ khoai lang nhỏ, bọc trong giấy dầu, đặt vào trong lòng cô bé, chỉnh sửa lại cổ áo lộn xộn."Ăn đi."
Người phụ nữ và Oánh Oánh cùng nhau canh giữ bếp lò, ngồi trên bồn hoa vệ đường ăn cơm. Cơn gió se lạnh bị lò nướng chặn lại, ôm lấy khoai lang nướng vừa sưởi tay vừa ăn, dù chưa ăn ngay, hơi ấm trong vòng tay cũng đã hun đỏ đôi tay và khuôn mặt của họ, khiến nụ cười cũng trở nên hồng hào.
Gương mặt đỏ này trông có chút ngốc, hai mẹ con nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.
Họ vừa cười, quỷ mặc trang phục cứu hỏa ở cách đó không xa cũng mỉm cười.
Người phụ nữ bóc vỏ khoai lang cho Oánh Oánh, cô gái nhỏ như chú chuột hamster mà dồn tất cả vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn đó đã trở thành một quảng cáo sống tốt nhất.
Người phụ nữ còn chưa ăn xong chiếc bánh, liền có người đến hỏi,"Khoai lang nướng bán thế nào?"
Người phụ nữ nhanh chóng cất bánh đi, đến chào hỏi khách hàng.
"Khoai lang do cô ấy nướng là ngon nhất. Nhất định phải nếm thử đấy." Quỷ cứu hỏa lẩm bẩm mong đợi nhìn những khách hàng mới, ở vĩ độ mà người thường không cách nào nhìn thấy, vì việc làm ăn của người phụ nữ mà cố gắng.
Sau khi đưa tiễn một vị khách, quỷ cứu hỏa phát giác nhóm người Diệp Tuyền vẫn chưa đi, trong lòng lộp bộp một tiếng, đành phải thành thực mà bay đến đó,"Đại sư, các người muốn bắt tôi sao?"
Từ ánh mắt đầu tiên quỷ cứu hỏa nhìn thấy nhóm người Diệp Tuyền, liền biết được ở đây có một vị đại sư.
Với sức mạnh của Du Tố Tố đưa vào bằng thể, quỷ bình thường nếu không nhìn cẩn thận sẽ chỉ cảm nhận được cô ấy vừa giống người lại vừa giống quỷ, không thể chắc chắn. Nhưng âm sát khí trên người quỷ anh An An mặc dù đã bị trói buộc, nhưng âm khí vẫn chỉ cần liếc nhìn là đã có thể nhận ra.
Có thể mang theo quỷ ra ngoài, không chút nghi ngờ nhất định là một tu sĩ. Huống hồ bên cạnh còn có một người có quầng sáng linh lực rõ ràng như thế.
Chỉ là sau khi quỷ cứu hỏa quan sát một lúc, mới phát hiện trong ba "người" là Diệp Tuyên làm chủ, khi đến hỏi cũng trực tiếp tìm đến người trông có vẻ giống người bình thường này. Vốn lo lắng một khi gặp mặt sẽ xảy ra đánh g.i.ế.c gì đó nhưng chuyện đó lại không xảy ra, bọn họ nhìn anh ta chăm chú dường như không định rời đi, quỷ cứu hỏa không thể không nhìn nhận thực tế. Có khả năng, bọn họ không muốn đánh động tới quá nhiều người, đang đợi bản thân tự mình sa bãy vào lưới.
Quỷ cứu hỏa mím môi, vẫn là thử cầu xin;"Có thể đợi một thời gian không? Đợi tôi nhìn cô ấy kiếm đủ tiên, bảo vệ bọn đi hết đoạn ngày tháng này, trả lại cái mạng mà tôi nợ cô ấy, tôi sẽ tự mình đi đầu thai. Tôi sẽ không ảnh hưởng đến người khác, cô xem, lúc nào tôi cũng bay ở xa cả, không đến gần người."
Diệp Tuyền chẳng nói rõ đúng sai,"Anh làm như thế này bao lâu rồi?"
Bóng dáng của quỷ cứu hỏa rất mờ nhạt, chỉ là một quỷ hồn bình thường, đi đường cũng phải cách những người khác một đoạn rất xa, nếu như một người có dương khí mạnh mẽ thì nếu nhiễm chút âm khí này cũng sẽ nhanh chóng biến mất không còn. Quả thật hệt như anh ấy nói, cố gắng giảm bớt đi ảnh hưởng.
Nhưng nếu thường xuyên xuất hiện ở đây, âm khí của quỷ cứu hỏa càng ngày càng ít, cũng đang ngày càng yếu đi.
Âm dương cách biệt, không chỉ tốt đối với người sống, mà còn là một loại bảo vệ với quỷ hồn.
Quỷ hồn yếu ớt như thế này căn bản ban ngày không dám ra ngoài, quỷ cứu hỏa cũng phải đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới từ một phía bay đến sạp khoai lang nướng.
Đến bản thân quỷ cứu hỏa cũng không thể nói chính xác. Những ngày tháng sau khi thành quỷ rất nhiều cảm giác đều trở nên hỗn loạn, đứng nơi đó mê man suy nghĩ một lúc, anh ta thấy màn hình biểu thị ngày tháng trên ga tàu hỏa, mới đột nhiên tỉnh ngộ, Chắc là hai tháng hơn. Sau khi tôi c.h.ế.t vẫn luôn đi theo bà ấy."
"Tôi tên Hoắc Lâm, trước kia là người ở cùng thôn với bà ấy." Quỷ cứu hỏa Hoắc Lâm thấy thái độ ôn hòa của Diệp Tuyền, bắt đầu kể về câu chuyện của mình.
Hoắc Lâm và Dương Tiểu Xuân sống cùng một thôn, là đôi chàng trai cô gái tuổi tác tương đương nhau, thế nhưng lại không giống như những thanh mai trúc mã trong hầu hết câu chuyện, họ gặp nhau dưới nụ cười tươi rói của các bậc phụ huynh. Bắt đầu cho cuộc gặp gỡ của bọn họ, là vào những ngày mùa đông tháng chạp không ai ra ngoài.
Hoắc Lâm là trẻ mồ côi, ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, đến mùa đông khi mà mọi nhà đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống, từng ngày trôi qua rất đỗi khó khăn.
Tên nhóc mới lớn ăn nghèo cha già, lời này quả thật không phải giả, trong thôn nuôi anh ấy đến hơn mười tuổi, có thể chạy nhảy khắp núi cao biển lớn, đến khi có thể tự mình kiếm ăn, những bữa cơm đứt quãng của trăm nhà cũng không còn nữa.
Một mình Hoắc Lâm sống trong ngôi nhà xập xệ ở đầu thôn, mùa đông những năm trước đều chai mặt mà đến bếp lò nhà người khác cọ cơm. Năm nay phải tự mình vượt qua, anh ấy tìm đủ mọi cách để căn nhà bớt lọt gió trước khi bước vào thời điểm lạnh nhất.
Sửa nhà xong còn phải suy xét đến đồ ăn, vào thu đông thì lấy đâu ra đồ ăn ngon, tìm chút trên núi lại kiếm thêm ở dưới sông, Hoắc Lâm nảy ra ý định đục băng bắt cá.
Thế nhưng mùa đông năm đó tuyết cứ thế mà rơi không kịp cho người ta chút phòng bị, cậu trai nhỏ nghiến chặt răng canh băng chờ cá, vừa đói vừa lạnh. Anh ta bị tuyết phủ lên người gần như trở thành một người tuyết, quần áo trên đóng băng lại, anh ta mơ mơ hồ hồ mà ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, Hoắc Lâm bị đẩy đến tỉnh. "Đừng ngủ... đừng có mà ngủ đấy!" Một giọng nói như sắp khóc vang lên bên tai, Hoắc Lâm chỉ cảm thấy như mình bị lắc đến não cũng quay đều, khi mở mắt đầu óc vẫn còn đang ong ong lên.
Anh ta đói đến nỗi dạ dày như nổi lửa, ánh mắt m.ô.n.g lung cũng chẳng còn sức để nói chuyện, chỉ cảm thấy được đút cho thứ gì đó ấm nóng ngọt lịm.
Thức ăn rơi vào trong dạ dày tê cóng, không phải sự bỏng rát của cái đói, mà tựa như ấm áp của ngày xuân.
Sau khi chậm rãi ăn một lúc, Hoắc Lâm mới nhìn rõ, trước mắt là cô nhóc Dương Tiểu Xuân bé hơn anh ta một tí trong thôn.
Mặt và đầu Dương Tiểu Xuân đều được bọc kĩ, vác theo giỏ, thoạt nhìn hệt như một chú gấu con mang mặt nạ. Cô ấy ngôi xổm bên bờ sông, vây quanh đống lửa bập bùng cháy cầm lấy một củ khoai to cỡ lòng bàn tay ăn từng chút một, còn có một phần ba củ khoai phần đỉnh đầu đã bị bẻ mất một mảnh, hiển nhiên đã bị anh ta ăn mất rồi.
Hoắc Lâm đi đến bên bờ sông, Dương Tiểu Xuân chớp mắt nhìn anh ta/Anh tỉnh rồi? Đống lửa này để lại cho anh, em đi đây."
"Khoai lang của eml" Hoắc Lâm vội vàng gọi cô ấy.
"Cái đó để lại cho anh đó. Anh không có cha mẹ, trưởng thôn nói chúng em phải giúp đỡ anh, mấy năm trước không phải cũng thế này sao? Mau ăn đi, em ăn xong rồi, nếu còn không về nhà em trai em gái sẽ tức giận." Dương Tiểu Xuân cầm lấy giỏ đi mất.
Thật ra khoai lang rất bé, khô quất teo lại chỉ cỡ lòng bàn tay, cũng không ngon bằng khoai mật như bây giờ, nếu bán trên phố như hiện nay, hẳn sẽ bị ghét bỏ vì chưa lớn hẳn. Nhưng...
Một mảnh khoai lang vào ngày đông, thật sự có thể cứu người.
Ngày bé đám trẻ con luôn truyền nhau những câu chuyện về đại hiệp băng trời vượt đất, Hoắc Lâm nhớ rất sâu đậm có người kể về câu chuyện thâm thù đại hận, một mạng trả một mạng.
Từ đó về sau, Hoắc Lâm luôn nghĩ thâm, anh ta nợ Dương Tiểu Xuân một mạng, anh ta nhất định phải trả.
Hoắc Lâm phá băng bắt được không ít cá nhỏ, chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng cũng đủ để anh ta bình an vượt qua vài ngày, còn thuận lợi bắt được một ổ thỏ trên núi. Trừ ra phần tặng cho những chú thím đã từng giúp anh ta, phần còn lại cũng đủ để anh ta cố gắng sống hết cả mùa đông.
Người trong thôn kinh ngạc Hoắc Lâm thế mà bắt thỏ ngày càng giỏi, đều nói anh ta là một thợ săn bẩm sinh, đội ngũ săn lên núi vào mùa xuân lại có thêm một Tiểu Hoắc Lâm, cuộc sống càng trở nên tốt hơn.
Khi Hoắc Lâm muốn tặng thỏ không tìm được cơ hội đợi được Dương Tiểu Xuân ra ngoài, phần thịt giữ lại cho Dương Tiểu Xuân biến thành thịt khô cuối cùng chỉ có thể tự mình ăn.
Hoắc Lâm là trẻ mồ côi trong thôn cuộc sống rất khó khăn, Dương Tiểu Xuân cũng không tốt hơn là bao.
Mẹ ruột Dương Tiểu Xuân sau khi sinh cô ấy ra vài năm sau lại vì khó sinh mà không còn nữa, cha ruột nhanh chóng cưới thêm mẹ kế sinh thêm đứa nhỏ, Dương Tiểu Xuân bị bỏ lại trở thành tâng lớp thấp nhất, là loại làm nhiều nhất ăn ít nhất trong nhà. Tết đến Dương Tiểu Xuân đến nhà bà ngoại chào hỏi, cô ấy không lấy được món quà gì tốt, bà ngoại cũng chỉ có thể lén nhét cho cô ấy một chút đồ, chẳng hạn như, một củ khoai be bé.
Chương 24T:
Chương 24T:
Sau khi vào xuân trẻ con lớn nhỏ trong thôn đều phải làm việc, Dương Tiểu Xuân mỗi ngày phải bận rộn cắt cỏ phấn hương, cho gà ăn, quét tước. Hoắc Lâm thường xuyên đến nhà họ Dương đi loanh quanh, tìm cơ hội báo đáp thì nghe được bên trong đang chửi bới, mắng cô gái với thân thể yếu ớt bệnh đến không gượng dậy nổi để làm việc là đang lén lười biếng, thậm chí còn động tay động chân suýt chút là đánh c.h.ế.t người.
Hoắc Lâm cắt một giỏ cỏ phấn hương, ngăn cản cô gái bị ép ra ngoài vào buổi tối.
Dương Tiểu Xuân bị bệnh đến mê man lắc đầu,"Em không thể..."
"Cứ xem như anh báo đáp khoai lang cho em!" Hoắc Lâm vội vàng đưa cô ấy đến bên vệ đường, chia một miếng bánh bột ngô cho cô ấy,"Ngủ một lát đi."
Dương Tiểu Xuân thật sự quá mệt, đến bánh cũng chỉ bẻ một miếng nhỏ ăn, nhắm mắt cứ thế ngủ thiếp đi. Hoắc Lâm canh giữ bên cạnh cô ấy, đột nhiên phát hiện, b.í.m tóc của cô ấy thật đẹp.
Khi Dương Tiểu Xuân mở mắt thì đã là đêm khuya, trước giờ cô ấy chưa từng ngủ lâu như thế, còn rất sâu. Dương Tiểu Xuân nhỏ giọng cảm ơn,"Em sẽ báo đáp."
Cô gái nhỏ nói được làm được.
Hoắc Lâm vốn luôn tự tin mình bơi rất giỏi, mùa hè năm sau khi một mình chạy xuống bơi ở khúc sông giao giữa hai thôn để bắt cá, bỗng nhiên bị chuột rút. Đoạn sông này người lớn thường xuyên nhấn mạnh không để cho trẻ con xuống, tuy cá rất nhiều, nhưng gần đó căn bản không có ai.
"Cứu mạng —— òng ọc ọc —— cứu ——" Khi Hoắc Lâm cho rằng mình sắp chết, Dương Tiểu Xuân từ nhà ngoại trở về nhìn thấy anh ta, đi tìm một cây cọc thật dài, cứu anh ta lên.
"Em lại cứu anh thêm một mạng." Hoắc Lâm phiền não vặn ngón tay, phát hiện mình phải bắt đầu tìm cơ hội báp đáp nữa rồi.
Kỳ lạ là, anh ta lại không hề thấy phiền hà.
Thời gian cũng nhanh chóng đến mùa phơi thóc, đám trẻ phải ra đồng nhặt bông lúa ở phía sau, những đứa trẻ lớn hơn thì câm cào đảo thóc, không ai có thời gian rảnh rỗi. Rơm rạ của mỗi nhà đều chất thành đống, sân phơi thóc trong thôn đều ở cùng một nơi, hạt thóc vàng rực được ánh mặt trời chiếu vào, thời kỳ được mùa trên gương mặt mỗi người đều là nụ cười xán lạn.
Rơm rạ được phơi đến khô căn, đám trẻ con thích nhất là trèo lên đó vào buổi tối, cùng nhau ngắm bầu trời sao cao vợi, cùng nhau kể ra những câu chuyện hay ho.
Dương Tiểu Xuân và Hoắc Lâm đều không có đặc quyền như những đứa trẻ được yêu thương, bọn họ là những người ngoài lề trong thôn, không có mấy ai chú ý đến. Trong lúc bận rộn, Hoắc Lâm âm thầm dõi theo Dương Tiểu Xuân, ngửi mùi lúa thơm, khi từ trên núi cắt cỏ phấn hương xuống, thỉnh thoảng có cơ hội nhìn nhau, hai người đều nhịn không được mà bật cười.
Hoắc Lâm vẫn luôn lên núi, thuận tiện hái một ít trái cây dại về, vờ như ăn không hết rồi đem tặng cho Dương Tiểu Xuân.
Chỉ cần Dương Tiểu Xuân từ chối, anh ấy sẽ hùng hồn nói,"Chẳng lẽ em cảm thấy mạng của anh còn không bằng cả trái cây sao? Anh còn muốn làm đại hiệp, nhận ơn một giọt, trả ơn một thùng! Cái này thì có là gì!" Cô gái tết tóc b.í.m do dự một lúc, nhận lấy trái cây, nhỏ giọng nói,"Là trả ơn một dòng... em nghe nói anh luôn trốn học chạy lên núi, em cũng không có gì có thể ăn để báo đáp anh, hay là em dạy anh đọc sách nhé?”
Khi phơi thóc không cần phải chăm chú nhìn, thỉnh thoảng đến nhìn một cái để đuổi chim và đảo thóc là được.
Đám trẻ và người lớn thay phiên nhau đến nơi phơi thóc, trong niềm hân hoan của mùa vụ, Dương Tiểu Xuân cuối cùng cũng có được những ngày thư thái, ngồi dưới bóng râm lặng lẽ đọc sách. Hoắc Lâm nằm trên cây lắng nghe, biết cô ấy muốn rời thôn nhỏ thi cấp ba ở trấn hay thậm chí là ở huyện.
Cơn gió đầu thu của thời niên thiếu vừa dịu dàng lại đầy vui sướng, lướt nhẹ đôi má của người thiếu niên.
Thời gian phơi thóc nhàn hạ cũng chẳng kéo dài bao nhiêu, lại là một buổi chiều Dương Tiểu Đệ bỗng nhiên chạy đến gọi Dương Tiểu Xuân,"Nhanh lên, nhanh lên, cha gọi chị đi canh sân đập lúa!"
Dương Tiểu Xuân bị em trai em gái lừa không ít lần, có chút cảnh giác nói,"Gần đây rõ ràng em nhất quyết muốn đi canh sân đập lúa, muốn đi thì em đi cùng chị."
Sắc mặt Dương Tiểu Đệ tái nhợt, không muốn cùng cô ấy nói thêm, co cẳng bỏ chạy. Dương Tiểu Xuân lập tức hiểu ngay đã có chuyện xảy ra, không buồn quan tâm đến em trai, nhanh chóng chạy đến sân đập lúa.
—— Đừng quan tâm người phải canh sân đập lúa là ai, đó là thu hoạch của cả nhà, xảy ra chuyện thì hỏng toang! Dương Tiểu Đệ còn có thể dựa vào thân phận độc định để làm nũng cho qua chuyện, một khi cha mẹ nổi giận, cô ấy cũng không còn cách nào cải!
Khi chạy đến sân đập lúa, Dương Tiểu Xuân suýt nữa đã ngất đi.
Một luồng khói bốc lên từ đống rơm rạ của nhà họ Dương —— bên trong cháy rồi!
Những thôn dân trùng hợp đang ở sân đập lúa bận rộn vận chuyển đồ vật, để tránh lửa cháy quá to, lan đến thóc của cả thôn. Khi bọn họ thấy người nhà họ Dương xuất hiện, trừng mắt oán giận nhìn Dương Tiểu Xuân,"Con nhóc này chạy đi đâu vậy!"
Tia lửa rơi vào đống rơm khô dễ cháy, cháy từ bên trong căn bản nhất thời không thể dập tắt được. Rơm rạ bên trên vừa được dỡ ra, lửa càng ngày càng lớn, gió vừa thổi, sắp sửa cháy lan sang bên cạnh.
Thôn dân vừa dọn đống rơm đi, gấp gáp chạy đi hứng nước đào đất.
"Đừng! Bốc cháy chỉ dùng nước thì không tắt được đâu! Bên đây vẫn còn thóc!"
Trường học từng dạy cách dập lửa, Dương Tiểu Xuân vội vàng gọi bọn họ, nhưng lại không ai hiểu cô ấy.
Dù cho bỏ thứ gì vào, nước xa không cứu được lửa gần, cánh tay gây guộc của Dương Tiểu Xuân cầm lấy tấm nhựa bên cạnh, đập mạnh vào để dập lửa, nhưng lửa lại lan ra bốn phía, nơi này vừa tắt bên kia lại nổi lên.
"Khụ khụ..." Dương Tiểu Xuân sặc đến mặt đầy tro đen, vẫn muốn xông lên trước.
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn/Tránh ra! Tôi sắp ngã rồi!" "Không thể dùng nước!" Dương Tiểu Xuân gấp đến sắp oà khóc.
Hoắc Lâm khiêng thùng nước hai bước lao đến đống rơm rạ xung quanh, rầm một tiếng, cát sông ẩm ướt được đào lên ào ạt đổ xuống, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy. Tia lửa cuối cùng biến thành ngọn khói xanh lượn lờ bay lên, cát sông chảy ra khỏi đống rơm rạ, chỉ ướt một ít thóc ở xung quanh, toàn bộ sân đập lúa được bảo vệ an toàn.
Hoắc Lâm đứng trên đống rơm rạ cao đến hơn nửa người, toe toét cười,"Anh biết, em từng nói rôi mà, phải dùng cát dập lửa"
Chàng trai lao vào đám cháy bị khói lửa nhấn chìm, cũng biến thành khuôn mặt nhem nhuốc. Vừa mở miệng, cả khuôn mặt chỉ có răng và tròng mắt là trắng một mảnh.
Dương Tiểu Xuân bật cười,"Cảm ơn anh, anh lại cứu em thêm một lần nữa rồi."
Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, hệt như những tinh tú trên bầu trời.
Nụ cười này Hoắc Lâm nhớ mãi đến sau này. Sau khi anh ấy nhận bằng tốt nghiệp đã gia nhập quân đội, khi xuất ngũ chuyển ngành, nhớ đến đôi mắt lấp lánh mà anh ấy thấy được vào lần đầu tiên dập lửa, quyết định tham gia vào đội phòng cháy chữa cháy.
Trong mắt thiếu niên bước ra từ thôn nhỏ, không có gì nở mày nở mặt và đáng tin cậy hơn việc ăn cơm nhà nước.
Hoắc Lâm rời khỏi đơn vị cũng tích góp được chút tiền, muốn trở về thôn thăm Dương Tiểu Xuân. Về đến thôn, anh ấy lại phát hiện, Dương Tiểu Xuân đã gả đi rồi, học xong cấp ba thì gả vào thành phố, có cả con rồi.
Nhà họ Dương cậy việc cô ấy kết hôn nên cũng chuyển đi, nghe bảo là gả cho một tài xế xe tải, ở nhà làm một người vợ nội trợ toàn thời gian, Dương Tiểu Xuân bị người trong thôn ghen tị c.h.ế.t đi được. Người trong thôn đều nói, cô ấy là "đắng trước ngọt sau", may mắn cuối cùng cũng đến rồi.
Hoắc Lâm ôm trong n.g.ự.c quyển sách tuyển tập các vấn đề của vật lý mua từ Bắc Kinh, quyển sách mà cô gái từng rất tò mò khi đọc sách nóng trực trong tay, hệt như ngọn lửa mà điên cuồng thiêu đốt anh ấy.
Món quà của Hoắc Lâm không được gửi đi, lời muốn nói khi trở về, kể từ đó mà cất sâu nơi đáy tim.
Khi lần nữa gặp mặt, lại là một lần khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Hoắc Lâm nhìn địa chỉ được thông báo, tim không khỏi run lên: Đó là nhà của Dương Tiểu Xuân!
Khi Hoắc Lâm về thôn hỏi thăm, biết được Dương Tiểu Xuân hiện đang ở đâu, nhưng anh chưa từng đến cửa chào hỏi dù chỉ một lần, chỉ là thỉnh thoảng sẽ chú ý đến. Dẫu sao, anh ấy cũng nợ cô ấy một mạng, vẫn luôn tìm cách báo đáp.
Xe cứu hỏa lao đến bên dưới, khói đen bốc ra từ một ngôi nhà cao tầng, có thể thấp thoáng thấy ánh lửa. Hoạn hoạn ở nhà cao tầng đặc biệt khó giải cứu, Hoắc Lâm và đội trưởng lao về phía trước, tiếng khóc, tiếng hét chói tai và tiếng cầu cứu từ trong đám cháy vọng đến, kéo theo cả tâm trạng của mọi người.
Quần chúng gần đó đều đang bị sơ tán, người đầu tiên được phát hiện trong đá cháy là chông Dương Tiểu Xuân. Người đàn ông sợ hãi tóm chặt lấy một đội viên cứu hỏa, cướp lấy mặt nạ bảo hộ rồi chạy ra ngoài.
Đội trưởng đội cứu hỏa nghiêm giọng hỏi,"Bên trong còn ai không?”
Chồng Dương Tiểu Xuân dường như bị dọa đến ngu người, chỉ đứt hơi khản tiếng mà la lên,"Đưa tôi đi! Đưa tôi ra ngoài! Tôi đóng thuế nuôi các người, các người nhất định phải cứu tôi!"
Anh ấy la hét sợ hãi như phát điên tiêu hao sức lực của mọi người, đội cứu hỏa không thể không đưa anh ấy đi trước.
Bên quản lý tài sản của khu nhà cũng xem như làm tròn phận sự, khi đội cứu hỏa đến lập tức thông báo ở đây có bao nhiêu hộ dân, ước chừng bao nhiêu người đang bị mắc kẹt. Dương Tiểu Xuân có quen biết với bên quản lý tài sản, mỗi khi cuối tuần con gái đi học tiểu học trở về, thời gian buổi chiều sẽ đưa con gái đi chơi, theo lý thuyết trong nhà hẳn sẽ không còn ai khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT