Không lâu sau, lửa tắt, Lục Thiếu Chương nhìn thứ trong nồi đen đặc, dính dính, nhất thời lâm vào trâm mặc.

Thực phẩm dược liệu chú trọng đến tác dụng nhưng cũng không được làm mất đi hương vị. Còn anh làm thành thế này...

Diệp Tuyền dời tâm mắt đi không để lại dấu vết, giả vờ không nhận ra, kiếm linh quen thuộc với mọi đạo pháp cái gì chứ, lần đầu tiên nấu ăn lại nấu ra một nồi không ăn được.

Diệp Tuyền liếc nhìn vòng bạn bè, những người dân thôn Quả Viễn mà cô thêm vào đã đăng một tin mới, đó là thông báo và việc nhận thầu đất đai mới và kế hoạch của vườn cây ăn trái.

Sau khi thôn Huyền Kiều bị bắt, đất rừng trong làng thuộc về quản lý của huyện, đất rừng miền núi chưa được phát triển nhiều đã nhanh chóng bị thu hồi và chia cho các làng xung quanh.

Ngoài chuyển tiếp những thông báo của huyện, dân làng thôn Quả Viễn còn vui vẻ đăng tải cuộc đối thoại trong làng, thảo luận về mục đích kiếm tiên một cách khá hài hòa. Thôn Quả Viễn đã quen với trình tự các thủ tục, sau khi đưa giáo sư nông nghiệp đi xem, họ đã lên xong kế hoạch nên trồng loại cây ăn quả nào trên khu vực mới ký hợp đồng và loại dược liệu nào không thích hợp trông. Trong phần bình luận, một số khách sạn và nhà cung cấp mà Diệp Tuyền từng ở đã để lại tin nhắn hỏi vê doanh số bán hàng trong tương lai hoặc học hỏi kinh nghiệm của bọn họ.

Huyện có quyền quản lý cả thôn Huyền Kiều và thôn Quả Viễn, có chuẩn mực thành công như thôn Quả Viễn tồn tại, lập tức được ca ngợi là hình mẫu, nhanh chóng khiến các làng khác noi theo. Nơi này sắp trở thành một thị trấn thu hoạch với thôn Quả Viễn là trung tâm và nhiều vườn cây ăn quả bao quanh. Vùng đất bị những kẻ lười biếng và độc ác chiếm đóng sẽ có được vinh quang mới, mọi thứ đều sẽ phát triển hơn.

Diệp Tuyền ước tính trong khoảng một hoặc hai năm nữa, chỉ cần đến gần thôn Quả Viễn là sẽ mua được trái cây tươi ngon. Dưới sự cạnh tranh lành mạnh, người được lợi nhất chính là cái miệng của thực khách và đầu bếp nấu ăn

Ruột vàng đặc sệt hệt như mật ong chảy xuống.

"Thức ăn của loài người, đúng là khó mà nắm bắt." Lục Thiếu Chương trầm mặc một lúc, thản nhiên thừa nhận thất bại của mình, chỉ là khi Diệp Tuyền quay đầu nhìn, lại hiện ra chút quẫn bách.

Diệp Tuyền bật cười,"Ai cũng có lần đầu tiên, lần đầu nấu ăn mà chín đã là rất tốt rồi."

Ai mà chưa từng có lúc là nổ phòng bếp? Lần đầu tiên vào bếp đã nấu dược thiện có độ khó cao, ngửi vào rất đắng, nhưng ít nhất không phải than cốc cũng không cần lo không chín, chỉ là lựa chọn phối hợp mùi vị và màu sắc này không được tốt, nhưng cũng không tồi rồi.

"Món đầu tiên tôi làm là trứng sốt cà chua, nổi tiếng là món dù nấu thế nào cũng không quá khó ăn, thậm chí còn sống cũng vẫn ăn được. Ẩm thực mà tôi học được là thêm muối, nhưng thêm nhiều quá sẽ bị mặn, cà chua nếu cắt không tốt thì sẽ nấu không chín, không còn vị thanh mát của cà chua sống, cũng không còn chút chua ngọt của cà chua chín, hệt như bã mía chứa quá nhiều nước, cực kỳ quái dị."

Diệp Tuyên nghĩ về trước đây, không khỏi có chút hoài niệm mà bật cười,"Bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng không khó ăn đến thế"

Khi cô chuyên tâm học nấu ăn thì một lòng một dạ làm đến tốt nhất, nhưng khi cầm d.a.o lên, thơm ngon hay dở tệ đều nằm trong tầm tay. Cách nắm bắt được số lượng thích hợp, khi đó cô đã học rất lâu.

Giữa thời gian tận thế vô hạn dài đằng đăng, những hạnh phúc giản đơn và cay đắng trong tháng ngày học bếp núc khi làm một người bình thường, đã cách cô xa vời. Cô đã trở lại thế giới này, một lần nữa dân dần trở thành một người bình thường, tìm lại những vui vẻ giản dị khi xưa.

Lục Thiếu Chương đột nhiên hiểu ra, vì sao vừa nãy Diệp Tuyền lại nói khi nào không dùng phòng bếp thì sẽ giao lại hết cho anh.

Lục Thiếu Chương thu dọn sạch sẽ những nguyên liệu bị hỏng, nghiêm túc nói,"Đợi khi tôi nấu được rồi, nấu thành công bát đầu tiên, tôi sẽ mời cô nếm thử."

Diệp Tuyền khẽ cười,"Được đấy, đợi anh nấu được, bếp phó của quán ăn đêm sẽ giao cho anh. Phải cố gắng nhé, em trai Tiểu Lục."

Tim Lục Thiếu Chương khẽ run lên"Một lời đã định."

Náo nhiệt của tuần lễ vàng tháng mười vừa qua, món dược thiện do Lục Thiếu Chương điều phối vẫn chưa hoàn thành, quán ăn đêm vẫn do một mình Diệp Tuyền làm đầu bếp, Diệp Tuyền cũng không gấp gáp.

Thanh Tĩnh mang theo thiệp mời của Bạch Vân Quán đến, vừa gõ cửa, nhìn thấy sư thúc tổ mang tạp dề bước ra, nhất thời lâm vào ngơ ngác.

Có phải phương pháp mở cửa của cô ấy có vấn đề ở đâu không?

Sáng tinh mơ vừa ăn xong bữa sáng, Diệp Tuyên dựa người trên lầu lười biếng sưởi nắng lật thực đơn, nghe Lục Thiếu Chương mở cửa bên dưới nửa ngày vẫn không nói chuyện, nhướng mày hỏi,"Sao thế?"

"Không có chuyện gì."

Lục Thiếu Chương nhìn đồ tôn dễ dàng phát ngốc của mình, mặt mày lạnh lùng, cầm lấy thiệp mời trong tay Thanh Tĩnh/Tôi sẽ đi. Trở vê tu hành đi."

Thanh Tĩnh đứng ở cửa không chắc lắm mà nhớ lại khi nấy:... nếu không sai, sư thúc tổ ghét bỏ cô phát ngốc đúng không?

Trước đó đạo sĩ Chính Ngôn đã từng mời bọn tham dự lễ cưới của đạo sĩ Bạch Vân quán, vào tháng mười cuối thu đầu đông, thiệp mời được viết bằng chữ triện, trong đoan chính cổ xưa lộ ra chút không khí vui mừng.

Lục Thiếu Chương nhìn tên đôi vợ chồng sắp cưới sóng đôi bên nhau, ngón tay vuốt ve hai cái tên được mời trên thiệp. Anh là người của Bạch Vân Quán, Chính Ngôn cũng không hề lơ là lễ nghi, cứ thế mà đưa đến thiệp mời. Tên của anh và Diệp Tuyền được đặt bên cạnh nhau, khiến anh không hiểu sao lại có chút vui vẻ.

Diệp Tuyền duỗi eo, ôm lấy bé An An hưng phấn bò tới bò lui ở cửa,"Gấp gáp đến thế à?"

"Aw-" An An rất am hiểu cái gì gọi là lựa gió bẻ măng, ôm lấy cánh tay cô, huych một cái trèo lên bả vai, dụi mặt vào Diệp Tuyên,"Xe xel"

Bé An An nghĩ tới nghĩ lui, lớn tiếng bổ sung, Tàu điện ngâm! Xe buýt! Ngồi!"

"Được, đưa nhóc đi." Diệp Tuyên chọc má cô bé, mặc quỷ anh nằm bò ra, chậm rãi xuống lầu.

Lúc trước vì ăn lung tung, quỷ anh bị phạt không được phép chơi đồ chơi trong một tháng, bé An An chỉ có thể bứt rứt bò quanh quán ăn đêm trong cả tháng này. Khi An An dần thích ứng với lượng âm sát khí dư thừa, những đường vân đen đúa trên khuôn mặt đã biến mất không còn, lại trở về là đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm đáng yêu, trông vô cùng yếu đuối bơ vơ, Du Tố Tố nhìn mà đau lòng.

Du Tố Tố còn chưa tìm được cơ hội nói giúp trước mặt bà chủ, chợt phát hiện, quỷ anh đang vui vẻ nghịch đồ chơi đã chuyển dời sự chú ý.

Quỷ anh càng ngày càng giống một đứa trẻ đang chạy loanh quanh trong quán ăn đêm, chơi đến vui c.h.ế.t đi được. Trong cuộc sống của một đứa trẻ luôn có đủ các loại niềm vui, dù cho không có đồ chơi, cũng có thể tự mình tìm niêm vui chơi đến quên trời quên đất.

Người trưởng thành nhìn vào có thể nghĩ rất đơn giản buồn chán, nhưng trẻ con lại có thể cười nắc nẻ mà chơi rất lâu.

Hai ngày trước An An vừa tìm ra một niêm vui mới, rảnh rỗi không có gì làm sẽ ra nằm sấp ở cửa, phân biệt những chiếc xe trong làn xe thoi đưa không gian bên ngoài.

Giọng nói non nớt đếm theo,"Xe đạp, xe ô tô, ô tô lớn, xe khách, xe chuyển phát, xe buýt", càng đếm càng trôi chảy.

Đếm tới đếm lui, lực chú ý của An An lại chuyển đến chỗ khác, ánh mắt tha thiết chạy đến ôm chân Diệp Tuyền, ngồi ở những chiếc xe này thì có gì khác biệt.

Bé An An từng ngồi qua chiếc xe nhỏ của cô bé trong quán, Diệp Tuyền cũng từng đưa cô đi xe.Jeep và moto, cũng từng ngồi máy bay. Nhưng những chiếc xe trên phố, cô bé thật sự vô cùng tò mò.

Nể tình An An ở yên trong một tháng, Diệp Tuyền chọn một ngày có thời gian rảnh rỗi, quyết định đưa An An ra ngoài đi xe buýt và tàu điện ngầm.

Buổi tối quán ăn đêm phải mở cửa, rất nhiều xe đã ngừng hoạt động không tiện để đi lại, lựa chọn tốt nhất là vào ban ngày. Cân nhắc đến việc không vào Cục cảnh sát hay các đơn vị chính phủ gì đó, ban ngày bọc quỷ anh trong kim quang rồi ra ngoài hẳn sẽ không có ảnh hưởng gì, Diệp Tuyền nhanh chóng đã sắp xếp xong lịch trình.

Biết hôm nay sẽ được đi chơi, quỷ anh đã hưng phấn từ tận hôm qua đến bây giờ. Nếu không phải biết rằng nếu làm phiền Diệp Tuyền nghỉ ngơi, An An sẽ ăn phạt ngay, có lẽ từ tối qua An An đã vây lấy phòng Diệp Tuyền mà bò tới bò lui, thậm chí là trực tiếp kéo Diệp Tuyền ra ngoài.

Lục Thiếu Chương báo cho Diệp Tuyền đã cất thiệp mời, im lặng theo sau cô ra ngoài.

Du Tố Tố lần nữa lại bị để lại trong quán, rúc vào sau bếp nhìn những tia nắng chiếu vào trong quán dần biến mất khi cánh cửa khép lại, quán ăn đêm vắng vẻ yên lặng đến khác thường.

Xem phim một lúc, Du Tố Tố nhìn về phía cửa mãi chẳng có ai trở về, ngẩng mặt thở dàiỞ một mình chán quá đi..."

Địa phược linh Du Tố Tố đối với việc nhóm người đi ra ngoài dạo chơi thật sự là ngưỡng mộ đến ghen tức, An An ít khi được ra ngoài vào ban ngày, nằm bò trên vai Diệp Tuyên nhìn trái ngó phải, thấy cái gì cũng mới mẻ.

Việc An An ăn âm sát khí lung tung dẫn đến thời gian cô bé phải ở lại bên cạnh Diệp Tuyền tăng lên, không biết phải mất bao lâu mới có thể tiến vào luân hồi, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất, trình độ năng lực đã tăng lên không ít, nói năng suy nghĩ cũng ngày càng thông thuận.

An An vẫn luôn ở trạng thái của trẻ sơ sinh ba tháng tuổi, vốn cộng thêm thời gian sau khi c.h.ế.t cao nhất cũng chỉ có một tuổi hơn, thời gian sau khi c.h.ế.t cũng không thể khiến cô bé trưởng thành chín chắn hơn. Mặc dù so với trẻ ba tháng tuổi thì thông minh hơn, nhưng cũng chẳng thông minh hơn ở đâu được. Dù có cưỡng ép nhét cô bé vào một cơ thể người trưởng thành, trông thế nào cũng như một kẻ ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play