Dù sao... hôn lễ tiếp theo có lẽ cũng cần phải chuẩn bị rồi. Cho dù sư bá tổ trước đây có biết hay không, xem một lần chắc sẽ hiểu được thôi...

Diệp Tuyền không trả lời, Lục Thiếu Chương chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ta biết rồi." Sau khi cúp điện thoại, Lục Thiếu Chương quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt không hề liếc qua của Diệp Tuyền.

Không biết vì sao, nghĩ tới Diệp Tuyền, nghĩ tới đạo lữ hợp tịch, trong lòng anh liền cảm thấy ấm áp.

"Cô có tới không?" Lục Thiếu Chương hỏi.

"Anh hy vọng tôi đi cùng à?" Diệp Tuyên hỏi ngược lại anh.

Lục Thiếu Chương chỉ cảm thấy sự ấm áp khó tả trong lòng dâng lên đến tận mang tai, anh nghiêm túc nhìn Diệp Tuyền: "Tôi mời cô đi cùng, tôi hy vọng chúng ta đi cùng nhau."

Những câu trả lời thẳng thắn và chân thành luôn đánh vào lòng người, Diệp Tuyền có thể nhìn thấy được sự ấm áp sáng ngời từ đôi mắt không nhiễm bụi trần của anh. Thanh kiếm sắc bén lần đầu tiên làm người, không hiểu được những cảm giác mơ hồ, chỉ trực tiếp đi về phía cô.

Diệp Tuyền chống tay lên đầu, vừa lái xe vừa lười biếng liếc nhìn anh: "Tôi sẽ suy nghĩ."

Lục Thiếu Chương ánh mắt có chút chờ mong, nhưng cũng không tiếp tục hỏi. Kiếm linh ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, tay đặt vùng thắt lưng, không ngồi xếp bằng đã bắt đầu thiền định, thở ra thở vào đều đặn, nhịp tim hỗn loạn cũng bình tĩnh trở lại——

Bình tĩnh cái rắm!

Diệp Tuyền không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn về phía cô, giống như một con thỏ lo lắng bị phát hiện vậy, lướt qua rất nhanh.

Nếu ở trong đạo quán, một đạo sĩ trẻ nhìn lung tung như vậy, có lẽ sẽ bị khiển trách vì không tịnh tâm tu hành, hiện giờ hành vi này lại xuất hiện trên người sư bá tổ truyền từ đời này qua đời khác của bọn họ.

Lời giảng vừa dứt, An An hồi phục lại sức sống, xoay qua xoay lại trên ghế tựa. Không còn phải sát rạt với Lục Thiếu Chương nữa, An An lập tức lại bừng lên hứng thú với anh, thấy ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua của anh, An An cắn ngón tay suy nghĩ một lúc, lần tiếp theo khi Lục Thiếu Chương nhìn Diệp Tuyền, cô bé duỗi người đưa tay ra chặn anh lại.

"Hehehe -" An An cười vui vẻ, vỗ vỗ bàn tay mập mạp, muốn tiếp tục chơi trò chơi này.

Lục Thiếu Chương:...

Một linh một quỷ lại lâm vào bế tắc, Diệp Tuyền nhịn cười xem náo nhiệt. Những ngọn núi phía trước đường cao tốc nhấp nhô, số lượng phương tiện ngày càng tăng, nhắc nhở điều hướng hiện lên: "Phía trước tạm thời tắc nghẽn, qua đường hầm không có khu vực dịch vụ. Tài xế có nhu cầu nên đến khu vực dịch vụ kịp thời." Diệp Tuyền nhìn tuyến đường cao tốc theo kế hoạch trên bản đồ, sau đó nhướng mày. Thôn Quả Viên và thôn Huyền Kiều đều ở phía trước, con đường xuyên núi nối hai đầu không nối vào chân núi nơi có thôn Huyền Kiều, mà ngược lại đi đường vòng, dẫn tới khu vực lân cận thôn Quả Viên.

Chiếc xe jeep chậm rãi di chuyển về phía trước, sau khi đi vào đường hầm thì quả thực bị kẹt cứng. Hướng dẫn viên du lịch trên chiếc xe buýt nhỏ bên cạnh cũng đã nghỉ ngơi rồi, nhưng những người tụ tập xung quanh chơi bài vẫn rất phấn khích.

"Đôi 3! Tại sao đường ở đây lại vòng vèo như vậy? Rõ ràng là đi qua ngọn núi thôn Huyền Kiều gần hơn, vậy mà cứ phải đi đường vòng..."

"Thế thì anh không biết rồi, tôi nghe nói rằng vài năm trước lúc sửa đường, thôn Huyền Kiều ban đầu là lựa chọn hàng đầu trong quy hoạch, kết quả vừa thảo luận về việc di dời lăng mộ và thu hồi đất thì thất bại, bên đó làm ầm lên kinh lắm... Nói là phá loại ngôi mộ tổ theo phong thủy nên kiên quyết không cho, hừ, ai mà không hiểu chứ? Còn không phải là muốn thêm tiền à! Thành phố tức lắm, vừa hay quan chức làng của thôn Quả Viên bên cạnh luôn thể hiện lợi thế trong việc sửa đường, vậy nên họ dứt khoát sửa đường tới thôn Quả Viên. Đường tỉnh dẫn đến vùng phụ cận của thôn Quả Viên, thôn cũng góp tiền xây đường vào đường tỉnh, buôn bán trái cây trở thành niềm vui của nhà nông, cuộc sống càng lúc càng tốt hơn.”

"Tôi thắng rồi! Xáo bài xáo bài đi... Non cùng nước tận nên điêu dân. Giờ thôn Huyền Kiều hối tiếc cũng muộn rồi, thôn Quả Viên đẹp hơn thôn Huyền Kiều mà. Ai đi ngang qua mà không muốn mua một ít trái cây về ăn thử chứ? Ơ, đợi đã." Ba người chơi chia bài xong, tất cả đều chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nín thở nhìn nhau: "Ai trong các anh dư một lá bài thế? Còn thiếu mấy lá liền." Ba người ném bài xuống đếm lại, phát hiện số lượng lại đúng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mắng người vừa mới tráo bài doạ người ta c.h.ế.t khiếp, sau đó tráo lại bài. Nhưng lần này sau khi tráo bài, cầm trên tay đếm lại lần nữa...

Vừa hay lại thiếu một lá.

Ba người nổi da gà, lập tức nhớ tới chuyện ma trên núi mà hướng dẫn viên du lịch kể cho vui trên đường.

Người ta nói rằng con đường xuyên núi này quá nhàm chán, luôn có cô hồn dã quỷ lẻn vào đám đông. Đồ đạc được phân chia rõ ràng theo số người, nhưng bỗng nhiên thiếu đi một phần, vậy có nghĩa đã có quỷ lẻn vào, lấy đi phần thuộc về người đó."Hướng dẫn viên! Hướng dẫn viên!" Ba người tê cả da đầu, nhanh chóng lay tỉnh hướng dẫn viên du lịch, hỏi phải thế nào.

Người hướng dẫn viên du lịch có vẻ bối rối, phải mất một lúc lâu mới nhận ra họ đang nói về điều gì: "Không phải, tôi chỉ kể chuyện ma cho vui thôi mà..." "Vậy lá bài mà chúng tôi bị thiếu thì sao!"

Tiếng ồn từ chiếc xe buýt nhỏ tạo nên tiếng động lớn, mấy tài xế bên cạnh cũng đang mắt kẹt trong hầm liền trở nên hóng hớt.

Diệp Tuyền ngước mắt liếc nhìn vị trí trước bàn đánh bài, con ma màu xám nhạt đang cầm một lá bài nhìn bọn họ, sốt sắng vò đầu bứt tai, hận không thể lôi bọn họ trở lại."???Sao lại không đánh nữa thết Mau trở về đánh bài đi! Lúc nấy đánh tệ vãi, chưa thấy ai đánh ngu như thế, đang đợi anh chơi tiếp đây! Nói thêm về thôn Quả Viên đi, tôi sốt ruột quá, còn chưa nghe đủ mài"

Hướng dẫn viên du lịch bị ba người chơi bài làm phiên, trong lòng lẩm bẩm, nhưng trên mặt vẫn kiên quyết nói: "Không thể nào, ma ở đâu ra, chắc chắn là các người đếm sai rồi."

Thấy cả đoàn đều náo loạn, hướng dẫn viên đi hai ba bước về phía hàng sau, nhặt bài ba người ném đi đếm lại.

Thấy có người tới, lão quỷ mặc bộ quần áo ngắn tay đơn giản núp ra sau, nằm trên nóc xe quan sát, cố gắng tránh chạm vào con người: "Này này này, chỉ cùng mấy người đánh vài ván mà cũng không cho, keo kiệt thật đấy. Thôi, thôi, nếu đều đến vườn trái cây trong thôn chơi thì đừng mất hứng nữa, trả lại cho người là được chứ gì!"

Lão quỷ vứt những lá bài trong tay xuống, những lá bài mà con ma giấu đi bị ném thành ba chồng, hoàn toàn không thể phân biệt được. Người hướng dẫn viên cầm bài lên đếm riêng từng chồng một, sắc mặt tái nhợt. Những người chơi bài lập tức nhận ra hướng dẫn viên du lịch cũng đã phát hiện ra, liền hạ giọng nói: "Làm sao bây giờ! Gần đây có ngôi chùa nào để chúng ta cúng bái không?"

Trong ánh sáng mờ ảo của đường hầm, đèn bên trong xe buýt nhỏ vẫn sáng ngời nhưng bọn họ lại như chìm vào bóng tối, toàn thân lạnh buốt. Người hướng dẫn viên bình tĩnh hơn, chạm vào phía sau thẻ bài, nỗi sợ hãi trong nháy mắt biến mất, anh ta không nói nên lời nhìn họ: "Các anh đã sử dụng những lá bài này được bao lâu rồi?"

"Ah?”

Người hướng dẫn viên đưa ra một vài lá bài, những lá bài đã sử dụng quá lâu nên bị dính thuốc lá, rượu, dầu và mồ hôi, cầm vào cũng có chút dính tay. Nếu không chạm kỹ vào thì sẽ không thể phát hiện ra sự khác biệt vê độ dày mà vẫn có những khoảng trống bám dính nhất định.

Nhẹ nhàng vân vê, các lá bài dính vào nhau đã được tách ra, tổng số lá bài dính trong chồng bài chính xác là phần còn thiếu của bộ bài.

"Cái này... Điều này sao có thể được?" Mấy người chơi bài ngơ ngác trợn tròn mắt.

Người hướng dẫn viên giận dữ ném về phía bọn họ: "Đã già như vậy rồi, xin ngài đừng nghe mưa bảo gió, lúc hò lúc hét nữa, nhỡ làm người khác trong đoàn giật mình sợ hãi thì phải làm sao? Trên đời này không có ma đâu, đừng tự mình dọa mình nữa."

"Không đúng." Ba người chơi bài đỏ mặt, thử lại mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện ra "bí mật".

Mỗi lần xáo trộn các lá bài sẽ chồng lên nhau, lúc xòe bài ra mỗi quân bài sẽ không dính vào nhau, sau đó khi chia bài lá nọ chồng lên lá kia sẽ rất dễ dính vào nhau. Mấy lần thử tiếp theo lần nào cũng sẽ biến mất một vài lá bài. Nhưng lân nào cũng không giống như vừa rồi, một số ít thẻ lại biến mất. Người hướng dẫn viên oán giận vung tay rồi nhanh chóng rời đi. Hướng dẫn viên du lịch cũng có chút bất an trong lòng, nếu thật sự chỉ là những lá bài dính vào nhau thì tại sao số lượng biến mất lại đúng lúc như vậy?

Nhưng có một số việc không thể điều tra sâu, cho dù có ma, giả vờ như không biết đuổi nó đi vẫn tốt hơn là đối mặt với ma quỷ ở nơi đông đúc không có làng mạc, không có cửa hàng này.

Hướng dẫn viên hỏi tài xế tình trạng đường sá, lập tức chuyển hướng sự chú ý của hành khách: "Tình trạng ùn tắc giao thông sẽ sớm kết thúc. Dự kiến, xe cộ sẽ rời khỏi đường hầm trong ba phút và đến thôn vườn cây trái trong mười lăm phút nữa. Tháng chín cuối thu, hương cam quế thoang thoảng, hoa trái trĩu nặng khắp nơi đều đang vẫy tay chào chúng ta..."

"Vườn trái cây của chúng ta hiện tại làm ăn rất tốt, các anh khen ngợi nhiều một chút, tôi rất thích nghe!" Lão quỷ lẩm bẩm, không tham gia đánh bài được nên đành phải nghe mọi người trò chuyện, tiếp tục xem ván đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play