Bề ngoài An An vẫn là một đứa trẻ con, nhưng tiếng hét của cô bé lại giống như một tên ăn chơi trác táng về nhà gọi bố mẹ tới đánh người khác vậy.

Diệp Tuyên nhướng mày: "Biết nói à?"

An An học nói đã lâu, nhưng chỉ nói được lờ mờ vài âm, nửa đoán nửa mò, bây giờ đã có thể nói trên hai chữ đã là tiến bộ rất nhanh rồi.

Cô bế An An lên vai, sau đó thuận tay xé bỏ linh lực trói buộc đang đè nén Ngô Tiêu Nguyệt, nội trận lân lượt bị phá vỡ, các tu sĩ và "giáo viên" trong học viện núp sau lưng mê hoặc người khác đều lộ diện ra hết.

Lệ quỷ bên ngoài đi theo Diệp Tuyền tiến vào trận pháp vô cảm vây quanh đạo sĩ lùn, các học sinh đờ đẫn cũng bước vào theo.

Tình hình ở trường Cao đẳng Tân Đô đột nhiên đảo ngược.

Đạo sĩ lùn nhìn cảnh này lập tức hiểu ra, ông ta cho rằng mình đã phát hiện sai lâm, kịp thời thay đổi kế hoạch, nhưng cuối cùng những thứ ông ta cực khổ cung cấp cho quỷ anh thực chất là nuôi quỷ cho nhà người ta. Ông ta tức giận đến đỏ cả mắt: "Các cô tới đây ăn buffet à?!" Ông ta im lặng, Diệp Tuyền cũng lười quan tâm, ông ta vừa hét lên, Diệp Quyền lại đá cho một phát đóng đinh xuống đất: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự thì sẽ nghiêm trị."

Đạo sĩ lùn nghiến răng im lặng.

Lục Băng bị thương, không thể quản lý mọi việc bên này, Diệp Tuyền tìm một bồn hoa, uể oải ngồi xuống, cúi đầu nhắn tin cho Nghiêm Yên nghe nói cũng tới đây, bảo cô ấy dẫn người tới giải quyết mọi chuyện.

Vừa mới lấy điện thoại ra, đã hiện lên một loạt tin nhắn.

Gần như ngay khi sử dụng kiếm gỗ qụ, Lục Thiếu Chương đã nhắn tin tới hỏi, vừa rồi tín hiệu bị âm khí ảnh hưởng nên Diệp Tuyền không nhận được tin nhắn, sau khi hỏi mấy câu không nhận được hồi âm, tin nhắn cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Tuyền.

"Cẩn thận đau tay. Tôi tới."

Đôi mắt Diệp Tuyền hơi rũ xuống, nở nụ cười nhàn nhạt. Mấy phút trước, thanh kiếm gỗ đào cử động, đạo sĩ tóc trắng ngồi xếp bằng trên giếng ở núi Bạch Vân xa xa đã cảm nhận được sự va chạm, dái tai đỏ lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Diệp Tuyền?"

Diệp Tuyền bình thường rất ít khi sử dụng kiếm gỗ đào, cũng không có nhu cầu sử dụng, nhưng vào lúc này...

Kiếm linh linh hồn song thể, từ một nơi khác đã ngửi được mùi m.á.u tươi. Cô ấy đang chiến đấu.

Lục Thiếu Chương gửi tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm, bấm đốt tay cũng không tính được Diệp Tuyên, anh lập tức cất bước đi xuống, chỉ một lát đã đi tới chân núi.

Mái tóc trắng rũ xuống đột nhiên siết chặt, ôm chặt lấy anh, tà niệm màu đen dần dần xâm chiếm.

Từ chân núi Bạch Vân đến cổng quán ăn vặt cách đó không xa chỉ có một con đường, nhưng lại có cảm giác như cách cả mây trời. Lục Thiếu Chương sắc mặt ngưng tụ, dùng ngón tay làm kiếm, lau đi mái tóc trắng xóa.

Mái tóc dài màu trắng trong suốt bị đứt từng tấc ở giữa, hơi thở của Lục Thiếu Chương dần yếu đi, sợi tóc cuối cùng bị đứt, anh che miệng nuốt một ngụm máu.

Nửa dưới bị ngắt đoạn nhanh chóng chuyển sang màu đen, hóa thành sương khói biến mất trong núi Bạch Vân. Áo choàng tóc trắng đứt đoạn, ngọn tóc đen xõa ngược lên trên.

Lục Thiếu Chương như thể không ý thức được, thân hình chợt lóe lên, hòa vào trường kiếm, tiếng kiếm ong ong bay ngang bâu trời.

Người dậy sớm đi tiểu đêm nhìn ra ngoài cửa sổ, dụi mắt bối rối: "Này, hôm nay có sao băng đấy à?"

Thanh kiếm rơi vào trung tâm học viện Tân Đô, âm khí bao bọc trường học bị kiếm khí sắc bén c.h.é.m vỡ vụn. Trường kiếm theo vị trí của thanh gỗ đào đ.â.m thẳng xuống, đạo sĩ lùn phun ra một nhúm máu.

Hàn kiếm tám mặt bay xuống, lóe lên ánh sáng bạc, một bóng người chậm rãi hiện ra.

"Trị thương người bệnh..." Đạo sĩ áo bào rộng cúi đầu niệm chú chúc từ thuật, niệm hơn chục câu chú ngữ một lúc vào người Diệp Tuyền rồi mới từ từ dừng lại.

Lục Thiếu Chương thấy Diệp Tuyền không có việc gì, quay người rút trường kiếm ra, trong nháy mắt xuyên thấu hàng chục huyệt đạo khắp cơ thể vị đạo sĩ lùn, m.á.u b.ắ.n tung tóe, còn anh vẫn thờ ơ.

"Chém nữa sẽ c.h.ế.t đấy, thôi được rồi." Diệp Tuyền kêu anh dừng lại. Thanh kiếm của Lục Thiếu Chương dừng lại trước yết hầu của đạo sĩ lùn, còn muốn tiếp tục c.h.é.m tiếp.

"Đủ rồi." Diệp Tuyên cau mày, giữ lấy đầu vai Lục Thiếu Chương, ném anh ra ngoài.

Ánh trăng sáng chiếu xuống khuôn viên trường đổ nát, soi rõ khuôn mặt đạo nhân. Cùng một khuôn mặt, mái tóc trắng của tiên nhân bị màu đen ăn mòn, từng sợi tóc đen rơi xuống đầu vai Lục Thiếu Chương, mang theo một chút tà ác, chỉ để lại vài sợi tóc trắng rũ xuống từ phía sau.

Vài sợi tóc đen từ thái dương rơi xuống, khuôn mặt trắng ngọc lấm tấm m.á.u tươi, tựa như tà ma quái ác.

Anh bị ném ra ngoài cũng không bỏ cuộc, vẫn dùng kiếm lao về phía đạo sĩ lùn, lưỡi kiếm không chĩa vào Diệp Tuyên mà vòng qua người cô. Đạo sĩ lùn chưa thể c.h.ế.t được.

"Anh điên cái gì vậy?" Diệp Tuyền tặc lưỡi, ôm Lục Thiếu Chương xuống, ném qua vai.

Lục Thiếu Chương không ngừng giấy giụa, lao về phía đạo sĩ lùn, Diệp Tuyên không chút thương tiếc đập vào người anh một phát.

Năng lượng đen bào mòn trên cơ thể kiếm linh bị đánh bay từng chút một, Diệp Tuyền nắm lấy yết hầu Lục Thiếu Chương ấn xuống đất, nhẹ nhàng hỏi: "Có tỉnh táo không đấy? Biết tôi không sao rồi mà nhất quyết phải tới đây làm gì? Còn bỏ cả tu vi nữa."

Mái tóc dài của kiếm linh chính là thứ biểu hiện cho quá trình tu luyện, trước đây nó vướng vào núi Bạch Vân, có quan hệ mật thiết với Giếng Triệt Quỷ, ở lại trong núi để tiêu trừ tà niệm. Nhưng lần này anh lại cắt đi mái tóc dài của mình cả đêm tới bên cạnh cô.

Đột nhiên bị ném xuống đất, Lục Thiếu Chương nhìn Diệp Tuyên, chậm rãi chớp chớp mắt, nói: "Cô bị thương, tôi sẽ lo lắng."

Cô rất mạnh mẽ, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ngửi thấy mùi m.á.u tươi, anh không muốn đánh cược. Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì không sao, anh sẽ không tới gây phiền phức cho Diệp Tuyền, nhưng nếu xảy ra chuyện, anh hy vọng có thể giải thoát cho cô dù chỉ bớt một phần.

Lục Thiếu Chương ấn vào ngực, cảm giác được nhịp tim đập nhanh lạ thường, sửng sốt: "Tôi không nên tới sao?”

Màu đen nhạt dần, kiếm linh tóc trắng nằm dưới tay Diệp Tuyền, khóe mắt đỏ bừng, trông cực kỳ thống khổ và đáng thương.

Diệp Tuyền không định trêu anh, nhẹ nhàng kéo anh dậy: "Tôi rất vui."

Điện thoại di động của Diệp Tuyền rung lên, Nghiêm Yên trả lời tin nhắn cô rồi, âm khí d.a.o động trong học viện Tân Đô bắt đầu bị kiềm chế tiêu tán từ bên ngoài, các tu sĩ cũng bắt đầu tiến vào.

Diệp Tuyền liếc nhìn Lục Thiếu Chương đang đứng dậy.

Mái tóc đẹp xõa xuống trên vai Lục Thiếu Chương, bị đánh xong có chút lộn xộn, khóe mắt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, trông như bị ai bắt nạt vậy. Diệp Tuyền dừng lại vài giây, sờ túi quần lấy ra một sợi dây thun: “Buộc tóc lên đi cho gọn gàng."

"Biết buộc tóc không?" Diệp Tuyền hỏi.

"Tôi từng thấy cô buộc tóc rồi." Lục Thiếu Chương trả lời, câm lấy dây thun buộc lên, nhưng thử mấy lần vẫn dây thun vẫn bung ra.

Diệp Tuyền phì cười, Lục Thiếu Chương cầm dây buộc tóc nghi hoặc nhìn sang, như thể đang tự hỏi, rõ ràng anh đang làm theo phương pháp của Diệp Tuyên mà, nhưng tại sao lại không thành công.

Kiếm linh chưa từng làm người nay phải đối mặt với trở ngại thứ hai sau mùi vị đồ ăn.

"Lại đây." Diệp Tuyền vẫy tay như gọi cún con.

Lục Thiếu Chương đến gần cô, cúi đầu. Diệp Tuyền vén mái tóc dài của anh lên, sợi tóc hơi lạnh, trông khá giống kim loại, trắng trong suốt, khiến cả người anh trông đều rất nhẹ nhàng. Trong mái tóc trắng có một sợi tóc đen ẩn giấu, sau khi buộc lại hoàn toàn không nhìn thấy đâu.

Anh vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi, sau khi buộc đuôi ngựa lên, khuôn mặt lộ hoàn toàn ra ngoài, tràn đầy sức trẻ, trông anh bây giờ thậm chí còn trẻ hơn Diệp Tuyền. Diệp Tuyền nhìn anh chăm chú, An An đang nằm trên vai Diệp Tuyền cũng nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, đung đưa thu hút mọi sự chú ý.

An An duỗi chân định chạm vào, nhưng Diệp Tuyền lại kéo lấy đuôi tóc, lông mi Lục Thiếu Chương run lên, anh liếc nhanh về phía cô.

Diệp Tuyền còn chưa nói xong, Lục Thiếu Chương đã ngồi xổm trước mặt cô không nhúc nhích, ngoan ngoãn nghe lời.

An An ngơ ngác nhìn đôi bàn tay ngắn ngủn của mình, có chút bối rối, không hiểu tại sao ngọn tóc đuôi ngựa của cô bé lại động đậy khi cô bé chưa chạm vào."Được rồi, để đám học sinh tới đây đi." Diệp Tuyền buông Lục Thiếu Chương ra, giao nhiệm vụ cho Ngô Tiêu Nguyệt.

Quỷ hồn và học sinh còn sống vừa đi theo Diệp Tuyền tiến vào, từng nhóm nhỏ, từng người một nhặt những người lớn rơi trên mặt đất lên. Bọn họ hiển nhiên chia làm hai đội, một bên là giáo viên và bảo vệ của trường, một bên là tu sĩ đi vào sau.

Đám học sinh vô cảm nhìn họ, câm gậy cao su, thước dây và những thứ khác đã từng được sử dụng trên người mình, sẵn sàng lặp lại hình phạt bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người và học sinh đều bước qua người vị đạo sĩ lùn của Thái An Mộn, đạo sĩ lùn ngã xuống đất, huyệt đạo bị xuyên thủng, sớm đã bất tỉnh nhân sự.

Đạo sĩ lùn cực kỳ tức giận khi kế hoạch bị phá vỡ, bây giờ lại chậm rãi nở một nụ cười kỳ lạ, vừa khóc vừa cười. Ông ta dường như đã nhìn thấy thứ mình quan tâm nhất trong giấc mơ, hoàn toàn đắm chìm trong đó, bị dẫm đạp đau đớn cỡ nào cũng không thể đánh thức ông ta.

Nhìn sang bên cạnh, các tu sĩ vừa mới tiến vào cũng nở nụ cười tương tự như vậy.

Nơi này chính là nguồn gốc căn bệnh lạ của hơn 40 người kém may mắn ở tỉnh Tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play