Ngô Tiêu Nguyệt nghe xong, không cười cũng không buồn, chỉ tỏ vẻ đã hiểu. Du Tố Tố nhìn cô ấy, cảm xúc lẫn lộn, như thể vừa cắn phải một miếng dưa có vị lạ. Du Tố Tố nghiêng người lại nhẹ nhàng hỏi: "Em không sao chứ?" Ngô Tiêu Nguyệt mỉm cười,"Na Tra cắt thịt trả cha, tôi còn cái mạng này, cũng đến lúc kết thúc rồi, bọn họ làm sai, thì phải bị trừng phạt. Tôi và Nguyệt Lượng có nơi mà chúng tôi phải đi rồi."

"Vậy cũng tốt." Du Tố Tố suy nghĩ một chút: "Kiếp sau cô còn muốn đầu thai làm người không?"

Ngô Hiểu Nguyệt vuốt tóc Nguyệt Lượng, nhẹ giọng nói: "Nếu như Nguyệt Lượng có thể làm người, chúng tôi sẽ cùng nhau trở thành người, nếu không được, chúng tôi cùng đầu thai làm động vật cũng được."

Cô không từ bỏ việc đối mặt với thế giới chỉ vì một lần gặp phải nỗi đau, mà trái lại vẫn tràn đầy hy vọng.

Vấn đề giữa cha mẹ và con cái thực sự rất khó giải quyết, sau khi nhóc An An bị Diệp Tuyên xách lên, cô bé vẫn luôn ngồi trên bàn, nghiêng đầu nhìn chăm chú, như thể thật sự nghe hiểu vậy.

Du Tố Tố nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô bé nói: "Đợi đến khi tà lực của nhóc gần như không còn nữa, cũng có thể đi đầu thai, nhóc con, có đi không, bây giờ cũng có thể bắt đầu suy nghĩ rồi."

Nhóc con vừa ra đời còn chưa hiểu biết gì về thế giới đã gặp phải một cặp cha mẹ cực đoan. Cô bé buộc phải tách khỏi mẹ mình, bị cha ruột gài bẫy g.i.ế.c c.h.ế.t làm thành một hồn ma, dùng để g.i.ế.c người trộm vận may.

Một đứa bé ngây thơ phải đối mặt với ác ý mạnh mẽ nhất, phản ánh sự tàn ác của thế giới này.

Đối với cô bé An An, cuộc đời của Ngô Tiêu Nguyệt lại là một nỗi đau khó hiểu khác.

Diệp Tuyền nhìn bọn họ một cái, Du Tố Tố ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng bổ sung: "Dù sao tôi cũng không đầu thai đâu! Đời này tôi sống còn chưa đủ!"

"Hehe." An An phun ra một câu ngớ ngẩn.

Ngô Tiêu Nguyệt cung cấp khá ít thông tin hơn về trường học giam giữ trái phép học viên, nên quá trình điều tra cũng chậm hơn so với nhà nhà Ngô Phương.

Ngô Tiêu Nguyệt biết mọi chuyện cơ bản đã xong, không có ý định ở lại nữa, Lộ Băng cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Lộ Băng lại một lần nữa xin lỗi vì phiền phức của Nguyên Ngữ, bất lực giải thích: "Gần đây thời buổi khó khăn, không chỉ Thái An Môn đang chạy trốn, tỉnh Tường còn có một loại bệnh lạ ngủ mãi không tỉnh, Cục giám sát đã phát ra nhiều nhiệm vụ mời các phe phái tham gia, người mới đến có tương đối nhiều vấn đề. Trước đây anh ta chưa từng làm nhiệm vụ gì, quá kiêu ngạo, tôi sẽ bảo thầy của anh ta dạy dỗ lại."

"Bệnh lạ?" Diệp Tuyên nhướng mày.

Cô nhớ tới hơn nửa tháng trước, Trần Hi vội vàng rời đi, hình như là mẹ cô ấy đến tỉnh Tường rồi đột nhiên hôn mê.

"Đúng vậy, hiện tại chỉ có thể nói là một loại bệnh lạ, đã phát hiện được khoảng bốn mươi trường hợp, bệnh viện cho rằng đây là bệnh truyền nhiễm hoặc là một loại virus mới, kiểm tra một lượt cũng không phát hiện ra bệnh gì. Theo báo cáo được đưa ra, chúng tôi phát hiện có một lượng âm khí rất yếu, nhưng sau khi điều tra nguyên nhân thì lại không tìm được dấu vết tiếp xúc với ma quỷ." Lộ Băng cũng bất lực: "Bói toán cho thấy quả thực giữa bọn họ có mối liên hệ, nhưng cụ thể là cái gì thì chúng tôi chưa tìm được.

Cục Giám sát điều tra các vụ án siêu nhiên, tập trung nhiều hơn vào mối quan hệ giữa các cá nhân, có làm điều gì kỳ lạ cùng nhau hay không. Nhưng trong trường hợp này, các quy luật thông thường đều không thích hợp. Tựa như vô tình gặp phải xui xẻo ngoài ý muốn, giống như một kẻ sát nhân hàng loạt tùy tiện g.i.ế.c người, cực kỳ khó điều tra. Nhưng số học lại cho thấy tồn tại mối liên hệ tương quan.

Diệp Tuyên suy nghĩ một chút: "Các cô không điều tra xem trước đó bọn họ đã đi qua những đâu à?"

Lộ Băng giật mình nói: "Bây giờ tôi sẽ cho người đi điều tra." Vì hơn 40 trường hợp hôn mê xảy ra cách đây một tháng nên quỹ đạo di chuyển của bệnh nhân đã được điều tra rất rõ ràng.

Sau khi vạch ra toàn bộ quỹ đạo di chuyển, Lộ Băng lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Tất cả đường đi trên bản đồ đều rất lộn xộn, có rất ít điểm trùng nhau, cả một khu lớn của bản đồ đều là màu đen, nhưng ở giữa lại có một khoảng trống nhỏ. Điều này có nghĩa là mọi người đều đã "đi ngang qua" nơi đây. Ở trung tâm của khoảng trống, có một tấm biển nhỏ, là một ngôi trường. Giáo dục Tân Đô.

Lộ Băng vừa mới nghe đến cái tên này khi ghi chép lúc nấy, Ngô Hiểu Nguyệt đã c.h.ế.t ở đó.

Lý do ngẫu nhiên khiến mọi người bị tổn thương cũng đã rõ ràng. Những bệnh nhân mắc bệnh lạ đúng là quá xui xẻo.

Ánh mắt Diệp Tuyền lộ ra vẻ hiểu rõ. Khi Nguyệt Lượng nhờ cô tìm người, những học viên của Cao đẳng Tân Đô cũng đến nhờ cô giúp đỡ, quả nhiên, ngôi trường có thể buộc ma quỷ quay lại trả thù, vẫn nên đóng cửa thì tốt hơn."Trường này có không chỉ một con quỷ." Diệp Tuyên thuận miệng nhắc nhở: "Tốt nhất là báo cho quỷ sai đi cùng đi."

Diệp Tuyền nhớ lại học sinh nam đi theo người đàn ông xăm trổ, xem ra hiện tại học viện Tân Đô đang bị hồn ma quay lại báo thù, không cần lo về các học sinh bên trong, về phần các giáo viên ở đó thì... Diệp Tuyền lười quan tâm tới bọn họ.

"Chúng tôi sẽ lập tức điều người tới đó." Lộ Băng do dự một chút, thấy Diệp Tuyên không có ý định giúp đỡ nên cũng không nói thêm nữa. Vì vấn đề là ở Cao đẳng Tân Đô, nên Lộ Băng lập tức ngừng công việc lại, thuyết phục Ngô Tiêu Nguyệt cùng mình đến đó một chuyến, đi đầu thai trễ một chút vậy.

Tính thời gian, căn bệnh lạ bắt đầu xuất hiện không lâu sau khi Ngô Tiêu Nguyệt trốn thoát thất bại khỏi học viện và qua đời. Hồn ma của cô ấy đã rời khỏi học viện nhưng bên trong chắc chắn vẫn còn người quen.

Lộ Băng không biết trong học viện rốt cuộc có bao nhiêu quỷ. Những nạn nhân cũ quay lại báo thù, tuy Lộ Băng có thể hiểu được cảm xúc của họ, nhưng cô ấy vẫn hy vọng bọn họ sẽ không g.i.ế.c người, tốt nhất là có thể đưa tất cả xuống địa phủ.

Lộ Băng nhìn Ngô Hiểu Nguyệt như đang nhìn chìa khóa hòa bình để giải quyết vấn đề.

Ngô Tiêu Nguyệt đồng ý: "Tôi có thể đi cùng cô, nhưng tôi muốn mang theo Nguyệt Lượng."

Lộ Băng đào được người giúp đỡ từ quán ăn đêm cực kỳ vui vẻ, đưa Tiểu Nguyệt đến tỉnh Tường, đội hành động của Cục Giám sát cũng đang trên đường tới.

Diệp Tuyền tiễn bọn họ đi, đóng cửa lại, uể oải đi lên lầu.

An An vẫn đang ngồi trên bàn, ôm đầu, trông như một pho tượng nhỏ đang suy tư. Còn chưa hiểu hết chuyện của Ngô Tiêu Nguyệt và cha mẹ, cô bé đã được nghe về trải nghiệm của những đứa trẻ được cha mẹ gửi đến trường Cao đẳng Tân Đô để "giáo dục", cái đầu nho nhỏ hoang mang to to, đầu cô bé quá tải mất rồi. Diệp Tuyên nhéo nhéo đôi má mập mạp của cô bé, An An vẫn bất động, Diệp Tuyền xoa nhẹ đầu cô bé nói: "Cứ châm chậm mà nghĩ."

Diệp Tuyền trở lại tâng hai, vừa mới ngủ được một lúc thì phát hiện ra An An đã rời khỏi quán ăn vặt đêm khuya.

Khi Đại Kim ở đây, ngoài giờ làm việc mỗi tối nó đều cùng An An ra ngoài chơi, An An lái xe nhỏ đến phố đi bộ Hỉ Nhạc, cũng không đi quá xa, giờ ra ngoài không có gì lạ cả.

"Học thì sao... ùm?" An An bay ra khỏi quán ăn tối, nhìn quanh. Trước đèn giao thông ở ngã tư, Lộ Băng còn chưa đi xa, An An vui vẻ trèo qua, vỗ vào cửa sổ xe.

Nguyên Ngũ bước vào quán ăn vặt đêm khuya, đối mặt với một căn phòng đầy ma quỷ cố gắng giả làm đầu gõ, cuối cùng cũng ra được ngoài, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy một con ma đang nhe răng nhếch miệng, tay run cầm cập suýt chút nữa đ.â.m cho đối phương một nhát kiếm gỗ đào.

Lộ Băng nhận ra là ai, kinh ngạc mở cửa sổ cho An An vào: "Bà chủ Diệp kêu nhóc tới à?"

"Ohh? O não bản?" An An nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lục lọi trong cặp sách nhỏ của mình, lấy ra một tấm danh thiếp.

Nhóc An An không nhận ra chữ trên đó, nhưng Lộ Băng thì có, đó là danh thiếp của học viện Tân Đô.

Lộ Băng chỉ biết ma trẻ con có thể giao tiếp, nhưng không rõ nó có thể giao tiếp đến trình độ nào, lập tức bị lừa.

"Bà chủ Diệp vẫn rất nhiệt tình." Lộ Băng cảm khái nói.

Diệp Tuyền bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, trợn tròn mắt."Bà chủ Diệp, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi Ngô Hiểu Nguyệt bị câu hồn thuật bắt đi, chúng ta đánh không lại, An An không biết sao lại biến mất cùng Ngô Hiểu Nguyệt."

Giọng nói của Lộ Băng khàn đặc lại, như thể có họng có máu. Sau khi kể lại hết những chuyện đã xảy ra, Lộ Băng rất chuyên nghiệp bổ sung thêm phần tiếp theo: "Chúng tôi tính toán thử, phát hiện ra họ đã bị các tu sĩ do học viện Tân Đô mời tới đưa đi. Các đồng nghiệp chạy đến học viện Tân Đô trước mắt vẫn chưa có phản hồi gì, có thể là bị nhốt rồi, nhưng cô đừng lo lắng, chúng tôi đã điều đủ nhân lực tới hỗ trợ, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Vẻ mặt tươi cười thường ngày của Diệp Tuyền có chút lạnh lùng: "Tôi biết rồi." "Đặt giúp tôi vé máy bay gần nhất, cảm ơn." Diệp Tuyền bình tĩnh nói."Khụ khu..." Lộ Băng nhìn điện thoại bị cúp, không khỏi bật cười, tiếng cười chạm đến chỗ bị thương lại ho sù sụ.

Cô ấy và Nguyên Ngũ vừa mới bò ra khỏi xe, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ không còn thời gian quan tâm đến chiếc xe nữa, lại đột nhiên bất cẩn tông vào bồn hoa ven đường. Cho dù có là tu sĩ thì cũng là thân thể phàm nhân. Lộ Băng không trực tiếp tham gia chiến đấu, chỉ bị thương nhẹ, còn Nguyên Ngũ thì bị thương nặng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play