Ánh mắt của Diệp Tuyền như muốn ngăn cản Du Tố Tố thốt ra sự nghi hoặc của mình, tựa hồ như không nhận ra Ngô Tiêu Nguyệt, cô bước sang một bên, để lộ ra chú mèo Nguyệt Lượng.
"Là nó sao?"
Khi Nguyệt Lượng nhìn rõ khuôn mặt của cô gái phía đối diện, ngửi ngửi thêm lần nữa rồi sửng sốt.
Cô gái nhìn chú mèo, vô thức gọi "Nguyệt Lượng". Nhưng rất nhanh, cô ấy lại lắc đầu một cách khó hiểu: "Trông rất giống Nguyệt Lượng, nhưng Nguyệt Lượng vốn là một con mèo con mới sinh mấy tháng tuổi, còn nhỏ hơn nó, kết cấu lông cũng không đúng... Chẳng lẽ là mẹ của Nguyệt Lượng sao?"
Du Tố Tố: Hả?
Điều này hoàn toàn khác so với những gì cô ấy tưởng tượng ra khi chủ nhân và thú cưng của mình gặp lại nhau, nhất định phải có màn ôm nhau khóc thảm thiết chứ!
Nói là không phải, nhưng cô gái cũng không lập tức rời đi. Cô ấy ngồi xổm xuống, lấy ra một quả bóng nhỏ rồi chăm chú nhìn chú mèo con.
"Em đã nhìn thấy Nguyệt Lượng bao giờ chưa?" Cô ấy hỏi một cách trẻ con.
Cô ấy lại đưa nắm đ.ấ.m tay về phía con mèo, xòe ra, lộ ra một nắm thức ăn cho mèo phồng lên như đã nhão như bột: "Cho em, em có thể giúp chị tìm Nguyệt Lượng, có được không?"
"" Nguyệt Lượng thở mạnh, dùng chân võ vào tay cô ấy. Trước khi chụp tới, những móng vuốt sắc nhọn đột nhiên rút lại, miếng đệm thịt mềm mại lạnh lẽo lập tức chạm vào làn da lạnh lẽo không kém.
Giọng nói của Nguyệt Lượng lập tức thay đổi, ra sức gọi cô gái: "Meo..."
Trên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của cô gái hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Em đã hứa rồi nhé."
"Tôi đồng ý." Diệp Tuyên nói: "Vào cửa hàng ngồi một lát đi, tôi đã nhìn thấy Nguyệt Lượng, có thể giúp cô... tìm chú mèo.
"Có được không?" Cô gái trợn tròn mắt, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Dòng nước ướt đẫm chảy xuống khuôn mặt không một giọt m.á.u của cô ấy, đáng lẽ phải vô cùng đáng sợ nhưng mọi người có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô ấy.
Cô gái lục lọi trong cái túi ướt đẫm toàn nước, lấy ra một nắm tiền nhỏ, nhét mấy đồng xu trở lại túi, còn lại đẩy tới trước mặt Diệp Tuyền: "Cảm ơn chị!"
Có vài đồng xu và vài tờ đô la, tổng số tiên không vượt quá hai mươi đô la, tỏa ra âm khí vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ khi nhìn kỹ mới có thể xác định được một tờ tiên khác có cùng màu in phía sau mệnh giá.
Diệp Tuyền có chút buồn cười.
Nghe nói trước khi mạt pháp, lão quỷ thường dùng tiền giấy lừa để lừa gạt người khác cho mình ăn uống, lần đầu tiên cô nhận được loại tiền này ở cửa hàng, lại còn ướt sũng toàn nước.
"Không cần đâu." Diệp Tuyền đẩy tờ tiền mà cô gái đưa ra, thoáng thấy vẻ mặt bất an của cô gái, liền thay đổi lời nói: "Cô có thể đợi tìm tới lúc được chú mèo rồi mới trả tiền cho tôi cũng được."
Bé An An nhìn chăm chằm vào tay cô gái, hít một hơi thật lớn. Mắt thấy Diệp Tuyên muốn giúp đỡ cô ấy giải quyết vấn đề này, Kiều Vượng không khỏi vui mừng.
Cô ấy tiến lại gần cô gái, thì thầm vào tai cô gái đó: "Chỉ cần có bà chủ Diệp ra tay giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ tìm được nó! Trước đó chúng tôi đã làm mất dấu một chú mèo con, chính bà chủ Diệp đã tìm thấy nó. Vả lại đồ ăn ở cửa hàng bán đồ ăn khuya còn rất ngon nữa."
Dã Hạc, người gần như không đứng thẳng được nữa chỉ có thể nhờ dựa vào người Đại Kim, nghe các cô gái nhỏ nói chuyện, trong giây lây cũng không nói nên lời.
Không biết hình ảnh của bà chủ Diệp trong mắt hàng xóm những người hàng xóm là như thế nào nhỉ? Việc tìm mèo có thể là trọng điểm sao?
Diệp Tuyền lại mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn không còn mềm mại như trước của Kiều Vượng, từ trên kệ trên cửa lấy ra một chiếc ô: "Cầm ô rồi trở về đi."
"Không cần đâu, chỉ cách có mấy bước, em chạy về là được rồi!" Kiều Vượng xua tay, kéo đồng phục học sinh lên, lao vào trong màn mưa.
Ở phía xa xa, giọng nói Lý Hồng Vân thúc giục cô ấy thay quần áo truyền từ cửa hàng tiện lợi nhỏ phía đối diện truyền tới.
Cô gái đứng một mình ở cửa nhìn khung cảnh đó với ánh mắt mơ hồ có chút ghen tị.
Cô gái nhỏ lo lắng ôm bộ quần áo ướt sũng của mình, khi được nhắc nhở, cô ấy co ro ở ngưỡng cửa, cởi giày rồi đổ một ít nước ra, nhặt áo và chiếc quần dài hơi rộng so với mình rồi đứng ở cửa và vắt nước vài lần.
Những vết nước trên quần áo vừa nãy tưởng chừng như ướt sũng, từ từ biến mất theo chuyển động của cô ấy Khi cô gái bước vào cửa hàng bán đồ ăn khuya, quần áo của cô ấy không còn ướt đẫm như trước nữa.
Diệp Tuyền nhìn mặt đất vẫn còn sạch sẽ sau khi cô gái bước tới, hài lòng đóng cửa lại.
Khi một con quỷ bị đuối nước đến và quên mất bản thân mình là ai, cô lại phải dọn dẹp hộ.
Lúc này Dã Hạc cũng vừa đứng dậy, anh ta đã nhìn thấy hết thảy những thay đổi trên cơ thể của cô gái, đôi chân của anh ta lại trở nên yếu ớt, dựa vào cái đầu to lớn của Đại Kim đỡ lấy anh ta mới miễn cưỡng đứng vững lên được.
Anh ta nhìn Diệp Tuyên bằng ánh mắt cầu cứu.
Người đến thật sự không phải người có phải không?
Diệp Tuyên không quên anh ta: "Cậu cùng Đại Kim lên lầu trước đi, đồ ăn sẽ được bưng lên."
Buổi chiều, những vị khách không mời mà đến lần lượt kéo tới, Dã Hạc ngồi từ lúc chuẩn bị bữa ăn mà tới giờ vẫn chưa được ăn gì, luôn cảm thấy thật kỳ lạ.
Dã Hạc thâm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cảm ơn rồi mang Đại Kim lên lầu.
Những sự kiện kỳ diệu xảy ra ở cửa hàng bán đồ ăn khuya thật sự rất hấp dẫn và thú vị, nhưng việc chúng xuất hiện quá nhiều lần có thể sẽ khiến anh ta đau đầu.
Diệp Tuyền đổ một ít bột khoai tây vào nồi. Bên cạnh có cả một nồi canh thịt dê đã được ninh sẵn, dù cô đã đậy nắp nồi rồi dùng vải ướt che lấp mùi thơm nhưng người có khứu giác nhạy bén cũng có thể ngửi được mùi thơm ngậy toả ra từ đó. Tình cờ có người bán thịt dê trong phiên chợ buổi sáng, khu vực gần thành phố Thanh Giang không thích hợp để nuôi dê nên có rất ít người bán, nghe nói những con dê này là do người ngoại đạo nuôi, không nuôi nhiều thịt nên chỉ có một ít. Diệp Tuyền thấy chất lượng của chúng rất tốt đã nên mua về để làm món bánh bao thịt dê hấp.
Thịt dê Tây Bắc vẫn chưa phải là loại thích hợp nhất để ăn, mẻ mới mua về tuy không đủ béo ngậy nhưng vẫn được nuôi rất tốt, có thể luộc chín trong nồi, các thớ săn chắc do được luyện tập thường xuyên trên đồi núi thậm chí còn tỏa ra mùi sữa nhẹ nhàng..
Bột khoai tây trong suốt được đun sôi cho đến khi nở ra, nước súp trắng đục được ngâm với thịt cừu thơm, hạt tiêu trắng loại bỏ mùi hôi tanh còn sót lại, rắc một ít rau mùi và hành lá cắt nhỏ lên trên, mọi người đều sẽ nếm thử được hương vị tươi mát của món ăn này.
Khi gia vị cay được cho vào nồi, tuy không cần dầu ớt nhưng vẫn có mùi thơm ngào ngạt, chỉ với một thìa gia vị cay đỏ, vị cay đó sẽ kích thích cảm giác thèm ăn, khiến người ta muốn nhanh chóng được thưởng thức nó.
Chiếc vỏ bánh trắng được nướng trong vài giây, nhân mềm, lớp vỏ ngoài giòn, khi xé ra còn có cá nước súp, nhân canh thịt cừu đầy đặn đến nỗi dù đã ăn hết rồi nhưng hương vị vẫn còn sót lại trên đầu lưỡi.
Bé An An kéo chiếc xe ăn nhỏ lên lầu, không nhìn rõ phương hướng rồi trực tiếp bay thẳng lên trên lầu.
Diệp Tuyền múc thêm một bát canh nữa, đặt trước mặt cô gái ngồi cạnh ghế.
"Trời lạnh quá, uống thêm chút canh cho ấm người đi."
Tiếng đáy bát chạm nhẹ vào bàn khiến cô gái giật mình đứng dậy, nhìn bát súp trước mặt, sững sờ một lúc rồi liên tục xua tay.
“Tôi không...
Diệp Tuyền kéo cô ấy ngồi xuống: "Uống đi, không có thịt, chỉ là một bát canh mà thôi.
Cô gái bất an ngồi xuống, đưa tay về phía cái bát, cứ nhìn Diệp Tuyền như một con thú dữ, chỉ cần cô hét lên kéo cô ấy dừng lại lúc nào thì cô ấy sẽ dừng lại ngay lập tức.
Nhưng Diệp Tuyền lại không làm như vậy.
Đầu ngón tay của cô gái nhỏ chạm vào thành bát ấm nóng.
Thật ấm áp, giống như một chiếc chăn phơi nắng suốt ngày xuân vậy.
Cô gái gần như không cảm nhận được hơi nóng, hai tay ôm cái bát, cúi đầu nhấp một ngụm, không khỏi thoải mái cong mắt cười vui vẻ.
"Nhà hàng bên ngoài mà bố mẹ em không dẫn em theo cùng thực sự rất ngon." Cô gái lẩm bẩm.
Du Tố Tố nhịn không được hỏi: "Sao bọn họ không đưa em cùng đi nhà hàng ăn tối?" Nhà Ngô Phương hình như cũng không phải dạng thiếu tiền, sao phải bận tâm tới chút tiên cỏn con này cơ chứ.
Cô gái run rẩy, nhận ra lời mình vừa nói, vội vàng giải thích: "Là lỗi của em, nếu thi không đạt hạng nhất thì sẽ không có phần thưởng."
Một cái bát lớn như vậy nhưng cô gái chỉ uống vài ngụm đã hết rôi. Cô ấy nhìn kỹ đáy chiếc bát lớn, quả thực chẳng có gì ở đó mới nhẹ nhàng đặt chiếc bát xuống.
Hơi nóng trên thành bát cũng biến mất, chỉ còn lại một mảnh băng lạnh. Diệp Tuyền ngồi đối diện cô gái, lười biếng tựa lưng vào ghế: "Em tên gì?"
Cô gái đặt tay lên đầu gối, nghiêm túc trả lời: "Tiêu Nguyệt, Nguyệt trong Nguyệt Lượng."
"Nguyệt Lượng là mèo của em sao? Làm sao nó lại đi lạc vậy?" Diệp Tuyền hỏi.
Tiêu Nguyệt do dự một lát: "Không, không phải, lúc em nhặt nó về nó vẫn là một chú mèo con, trong nhà không cho nuôi mèo, cho nên em chỉ có thể để nó ở bên ngoài, tìm một cái hộp giấy cho Nguyệt Lượng ở tạm và ăn."
Như nghĩ tới điều gì đó, Tiêu Nguyệt vội vàng nói thêm: "Em không tiêu tiền của bố mẹ đưa cho mà kiếm tiên bằng cách chép bài cho người khác! Em cũng có mua quà cho bố mẹ, em không phải bạch nhãn lang vô tâm vô tứ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT