Măng gà này vốn được mệnh danh là vua của các loại rau mùa xuân, khi hái đã bị loại bỏ gần hết các chồi màu nâu vàng, để lộ những ngọn măng non mềm, còn vương mùi bùn đất, khiến cho người ta chỉ nhìn thoáng qua đã tưởng tượng được vị tươi giòn ngon ngọt của nó.

Lá ngải cứu bị đè ở bên dưới chỉ lộ ra một nửa, mùi thơm đặc trưng của nó không ngừng tỏa ra, những lá non vừa mới mọc này sẽ có mùi thơm hơn những lá còn lại, cho dù nấu canh, làm bánh hay nấu cơm đều rất thơm.

Chỉ dựa vào câu nói này, Lý Hồng Vân đã tin là cô gái trước mặt thật sự muốn mở quán ăn.

Vốn dĩ Lý Hồng Vân không thể nhịn được khi thấy cô gái trẻ này không biết gì rồi cứ thế bị lừa, chỉ là bọn họ không quen biết gì nhau nên cũng chỉ nhắc khéo một câu, ai ngờ người môi giới này càng nói càng thái quá lên.

"Sao cậu không nói cho cô ấy biết vì sao phải tiến hành làm phép hả? Từ sau vụ tai nạn xe cộ kia, mấy năm nay làm gì có ai mở quán ở đây? Ai biết dọn vào ở rồi có gặp chuyện gì hay không?"

Lý Hồng Vân nói xong lại trừng mắt nhìn anh ta: "Không lỗ á? Này còn không phải lừa đảo hay sao?"

"Cái này..." Người môi giới mở miệng muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói sao cho phải.

Diệp Tuyền liếc nhìn anh ta một cái.

Khoảnh khắc anh ta bị đôi mắt trắng đen trong suốt đó nhìn chằm chằm, cảm giác giống như tia sáng của vỏ kiếm vừa lóe ra, lông tơ trên người anh ta dựng đứng lên theo bản năng. Dù rất muốn giải thích nhưng anh ta không thể thốt ra thêm được một lời nào.

Khi thấy Diệp Tuyền nhìn đi chỗ khác, người môi giới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lạ thật đấy, một cô gái nhỏ như vậy mà lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ vậy nhỉ?

Thấy không thể giấu được nữa, người môi giới cười ngượng ngùng nói: "Cô Diệp, cửa tiệm này là phù hợp với yêu cầu của cô nhất, cô tự mình chọn, tiền cũng thanh toán rồi, điều này chứng tỏ cô có duyên với cửa tiệm. Tôi cũng không phải muốn cố ý lừa cô, chính miệng đạo sĩ Bạch Vân Quan đã nói là không có vấn đề gì, chỉ là bỏ trống hơi lâu rồi."

Măng gà cùng ngải cứu này không thường thấy trên mâm cơm của các hộ gia đình, hiển nhiên là giới trẻ sẽ không lựa chọn nó làm nguyên liệu nấu ăn.

Diệp Tuyền tựa hồ vô tình chạm vào cánh tay của Lý Hồng Vân, đầu ngón tay lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, trong nháy mắt tâng âm khí kia như tuyết nhìn thấy mặt trời, nhanh chóng tan chảy

Mệt mỏi mấy ngày nay đột nhiên biến mất, cả người Lý Hồng Vân cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Bà ấy như được mở ra máy hát: "Ái chà, nếu biết chọn đồ ăn như vậy chắc tay nghề không kém được đâu. Cháu mới đến nên không biết, trong chợ có rất nhiêu hàng hóa, nhưng muốn chọn đồ tươi ngon nhất thì phải đi vào buổi sáng sớm!"

"Cô Diệp!" Người môi giới sợ hàng xóm xung quanh đây nói nhiều thêm vài câu sẽ lỡ miệng khiến khách hàng đổi ý, vội vàng cắt ngang.

Tốc độ mở khóa của anh ta dần nhanh hơn, nhiệt tình tiếp đón Diệp Tuyền: "Cô nhìn xem, phong cảnh bên này đẹp biết mấy. Hơn nữa cô cũng chuẩn bị mở tiệm cơm mà, an toàn sức khỏe là quan trọng nhất, đồ trang hoàng đều dùng nguyên liệu tốt cả đấy, sau nửa năm đã bay bớt mùi hôi, có thể mở cửa ngay. Đạo sĩ của Bạch Vân Quan cũng đã đến đây tiến hành làm phép rồi, bảo đảm cô sẽ phất lên nhanh chóng, mua căn này chắc chắn sẽ không lỗ tiền!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play