Giọng nói của Du Tố Tố đè nén rất thấp, nhưng trong cửa hàng bán đồ ăn khuya rất yên tĩnh, người trong đại sảnh có thể mơ hồ nghe thấy những lời cô ấy nói.
Hai vợ chồng lập tức ngừng khóc, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, có chút xấu hổ. Nhưng đây đều là nhân viên của cửa hàng bán đồ ăn khuya, bọn họ chỉ có thể rơm rớm nước mắt nhìn về phía Diệp Tuyền, mong bà chủ Diệp có thể kiêm chế nhân viên của cô hoặc cho họ chút sắc mặt tốt vì nhân viên của cô nói như vậy.
Diệp Tuyền lại không có ý định giúp bọn họ trút giận lên Du Tố Tố, cô cũng không để lộ ra sự thương xót trong mong đợi của bọn họ sau khi nghe những chuyện do vợ chồng Ngô Phương kể lại.
"Các người thật sự không làm gì sao? Vậy tại sao Ngô Tiêu Nguyệt lại phải chuyển ra ngoài sống?” Diệp Tuyên ghét mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng ấy, Ngô Phương không khỏi cảm thấy có chút áy náy, dời ánh mắt đi chỗ khác: "Con bé bị bệnh, muốn sống một mình. Rồi khi con bé đủ lớn, tôi hẹn giúp con bé một buổi xem mặt rồi gọi con bé về. Nào ngờ đâu lại có chuyện như vậy xảy ra..."
Ngô Phương vừa nói ra lời này, hai người liền cảm thấy có chút khó chịu, biết là có điểm không ổn, nhưng rất nhanh đã tự tin trở lại.
"Nhà ai mà không nuôi dạy con cái mình như vậy cơ chứ?”
Dương Quyên tức giận nói. Ngô Phương không kịp ngăn cản bà ta, bà ta lập tức mở miệng nói rất nhanh, hiển nhiên trước đây bà ta đã than phiền rất nhiều về chuyện này.
"Tính đến lúc con bé về già giúp nó thì cũng thôi đi, chúng tôi vẫn chưa tới thời điểm sống không thể thiếu được con cái. Tìm cho con bé một gia đình tốt, nhưng con bé vẫn không vui! Nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó, với tư cách là người làm cha làm mẹ còn có thể làm hại con bé sao?"
"Suốt ngày bày ra bộ mặt như thể chúng tôi không đối xử tốt với con bé. Ha! Nuôi con bé lớn đến chừng ấy, có bao giờ để con bé thiếu ăn thiếu mặc đâu? Con bé đó còn không nhìn xem cô bé nhà bên được nuôi lớn như thế nào mà lại được nhận vào Thanh Hoa Bắc Đại. Tại sao con bé lại không thể cơ chứ? Anh trai con bé kiếm được hơn chục nghìn tệ mỗi tháng, còn con bé thì sao? Chúng tôi không có bất cứ yêu cầu nào khác, miễn là con bé có thể ngoan ngoãn, có chút chí tiến thủ là được, con bé còn dám quay lại nói cách giáo dục của chúng tôi có vấn đề, còn muốn quay lại tra tấn chúng tôi, chỉ biết tìm đến đòi nợ mà thôi!"
Du Tố Tố ở trong bếp lặng lẽ lẩm bẩm: "Bà ta muốn có một đứa con gái ngoan? Không phải đã có một đứa con gái ngoan ngoãn trở về tìm bà ta sao, thế mà lúc đó bà ta lại chịu không nổi."
Ngô Phương vô cùng xấu hổ, nhìn vẻ mặt của Diệp Tuyền, ông ta thở dài, cố gắng nhắc nhở Diệp Tuyền rằng đã đến lúc làm công việc trừ tà.
"Con cái đúng thật là của nợ, con bé không hiểu lòng chúng tôi, tôi biết con bé rất tức giận, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn con bé phạm sai lầm, không thể đầu thai được..."
"Ông có bát tự và ảnh của cô ấy không?" Diệp Tuyền hỏi.
Cô gái c.h.ế.t vào cuối tháng bảy, quay lại nhà cũ sau một tháng, hiển nhiên không phải quay lại vào Thất Tịch. Tính cách của một con người có thể thay đổi sau khi chết, nhưng sẽ rất bất thường nếu trực tiếp thay đổi trở thành dáng vẻ trái ngược hoàn toàn so với lúc trước hay là quay trở lại với hình ảnh trong "sự kỳ vọng" của người khác.
Ngô Tiêu Nguyệt dường như cũng không phải kiểu quỷ hồn không biết mình đã chết, cũng không phải cô ấy hoàn toàn trở vê nhà để trả thù, chỗ cô ấy đầy điểm quái dị, giống như một xác sống thì hơn.
"Hả? Có, có chứ." Ngô Phương cẩn thận đưa bát tự của con gái ra, ông ta không biết cô muốn ảnh của cô ấy để làm gì nên đành mở điện thoại ra rồi tìm kiếm.
Có rất nhiều bức ảnh của anh chàng trông rất giống Ngô Phương trong album ảnh, nhưng ông ta vẫn phải xem mất một lúc mới tìm thấy một bức ảnh chụp gia đình.
Trong ảnh, một chàng trai đang ngồi trên ghế cùng bố mẹ, mỉm cười đầy rạng rỡ, tay Dương Quyên đặt trên tay chồng và con trai, bà ta trông có vẻ cũng rất vui mừng. Ngô Phương được vợ và con trai vây quanh, tận hưởng cuộc sống gia đình vô cùng đầm ấm, hạnh phúc với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Một cô gái nhìn trẻ hơn Triêu Dương, có lẽ còn chưa học tới cấp ba, còn có một đứa trẻ đứng sau lưng bọn họ, nhìn cô ấy như không biết cách mỉm cười, nụ cười ấy vô cùng ngượng nghịu, nhưng lại không giống như đang mỉm cười.
Ngô Tiêu Nguyệt đứng ở phía sau, giống như cái bóng thừa thải của một gia đình ba người hạnh phúc.
Lúc Ngô Phương lấy ảnh ra vẫn có chút khó chịu, khi thấy Diệp Tuyền không nói gì, ông ta thâm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tuyền nhìn bức ảnh, cũng không lên tiếng bình luận.
Nhìn bầu trời đã dần tối sâm bên ngoài, Dương Quyên trở nên đặc biệt lo lắng: "Đại sư, ngài có thể giúp chúng tôi trừ tà được không?”
Diệp Tuyền bình tĩnh nhìn bà ta: "Chuyện này tôi biết rồi, mời hai vị nhanh chóng bổ sung thông tin liên lạc của mình, sau đó hai người có thể quay về chờ tin tức."
Du Tố Tố có chút ngạc nhiên, đây là lân đầu tiên cô ấy thấy bà chủ của mình xử lý những chuyện như thế này, còn kéo dài thời gian xử lý lâu như vậy.
Bình thường mọi việc đều được cô trực tiếp giải quyết ngay tại cửa, lần này cô chắc chắn không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
Dương Quyên không hài lòng với câu trả lời này: "Nếu... con bé đó lại đến thì sao?"
Diệp Tuyền mở cửa tiễn khách ra về: "Chùa Bạch Vân ở bên cạnh, trước thứ sáu sẽ có kết quả."
Hai người đều vô cùng lo lắng về việc nữ quỷ sẽ lại về nhà, nhưng may mắn thay vẫn chưa đến thứ sáu của tuần sau, vẫn còn thời gian để chờ đợi. So với thứ sáu vẫn chưa đến, bóng tối sắp đến khiến bọn họ càng bất an hơn.
Ngô Phương khéo léo lấy ra một phong bì màu đỏ, đặt lên bàn bên cạnh: "Đương nhiên là chúng tôi tin tưởng đại sư rồi, chúng tôi có chút quà mọn này muốn gửi tới ngài." Lúc ông ta và vợ đi ra ngoài, còn nghĩ tới việc sẽ đi tìm những vị đại sư khác nhìn xem.
Lúc bọn họ vừa ra tới cửa, Diệp Tuyên đột nhiên ngăn ông ta lại: "Ngô Tiêu Nguyệt đã tốt nghiệp rồi, trước khi c.h.ế.t cô ấy có tới trường học sao?"
Hai người kia bị câu hỏi này làm cho mất cảnh giác, sự chán ghét và xấu hổ lộ rõ trên khuôn mặt Ngô Phương, Dương Quyên cũng không khỏi hối hận trong giây lát. Ngô Phương phản ứng lại rất nhanh, lau nước mắt rồi nói: "Con bé quay lại trường lấy đồ rồi đột ngột qua đời. Chúng tôi và trường học đều không muốn như vậy."
Diệp Tuyền dường như đã chấp nhận câu trả lời này, hai vợ chồng rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn khuya, cửa ra vào vừa đóng lại, Du Tố Tố đã bay ra bên ngoài.
Khi Diệp Tuyền hỏi chuyện, cô ấy cũng phát hiện ra sự kỳ lạ lúc đó: "Bà chủ, nhất định ông ta còn đang giấu giếm chuyện gì khác!"
Du Tố Tố đi tới xem bức ảnh được gửi vào tài khoản chăm sóc khách hàng, cô ấy vừa lắc đầu vừa nói: "Việc bọn họ yêu thích con trai mà ghét bỏ con gái quá rõ ràng, nói rằng bản thân mình đối xử rất tốt với con gái nhưng lại không tìm được một bức ảnh nào dù chỉ là duy nhất liên quan đến cô ấy. Nếu ông ta có thể tìm ra được một bức ảnh tốt hơn, với kiểu người coi trọng sắc mặt như ông ta, chắc chắn sẽ không lấy loại ảnh này ra."
Diệp Tuyền đặt đầu ngón tay lên trán cô ấy, đẩy cô ấy ra: "Mang Nguyệt Lượng xuống đây đi."
An An cùng Nguyệt Lượng trốn ở phía sau, bám theo Đại Kim, nghe thấy họ gọi thì liền phi cái xe nhỏ đi ra.
Người phiên dịch Đại Kim tận tâm đi theo cô bé.
Nguyệt Lượng nhìn bức ảnh, tiếng kêu yếu ớt của nó đột nhiên lớn hơn, nó vui vẻ hét lên: "Meo——!I"
Đã khẳng định người trong ảnh đúng là "Tiêu Nguyệt" mà Nghuyệt Lượng đang tìm kiếm.
Nguyệt Lượng trèo xuống xe, chạm chân vào giày của Diệp Tuyền, cọ qua cọ lại trông rất đáng thương. Con mèo nhỏ meo meo vô cùng ngọt ngào: "Meo..."
Đại Kim bấm chuông: "Đại!";"Tìm!"
Diệp Tuyền nhướng mày: "Tiêu Nguyệt trông lớn hơn trong ảnh rất nhiều sao? Bây giờ mi muốn đi tìm cô ấy sao?"
Đôi mắt tròn xoe màu xanh của Nguyệt Lượng nhìn cô đầy háo hức.
"Sẽ tìm được thôi." Diệp Tuyền xoa đầu chú mèo con.
Bức chân dung gia đình được chụp từ rất lâu rồi, việc Ngô Tiêu Nguyệt lớn lên trong giai đoạn này là chuyện hết sức bình thường.
Diệp Tuyên thông báo cho Lộ Băng về việc Ngô Tiêu Nguyệt trở vê nhà như một xác sống.
Cô đã chấp nhận yêu cầu tìm Ngô Tiêu Nguyệt giúp Nguyệt Lượng, nhưng sau này lại gặp chuyện Ngô Tiêu Nguyệt đã c.h.ế.t trở về nhà, đó là một chuyện hết sức kỳ lạ cần được Cục Quản lý xem xét xử lý nên việc nhờ bọn họ giúp đỡ cũng là chuyện vô cùng đúng đắn.
Tối hôm qua sau khi thức dậy để đi việc, Lộ Băng biết sẽ có chuyện nên bắt đầu kiểm tra tin tức mà không lên tiếng.
Sau khi tìm ra danh tính thực sự của Tiêu Nguyệt, việc tìm ra dấu vết của cô ấy khi cô ấy còn sống trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hồ sơ tình trạng học tập, công việc, tiền thuê nhà và khấu trừ thuế của Ngô Tiêu Nguyệt đều được bày ra rất rõ ràng ở trước mặt, ngay cả hồ sơ bệnh án cũng có ở đó.
Diệp Tuyền cụp mắt nhìn vào hồ sơ bệnh án nơi cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh trâm cảm nặng vào bốn năm trước. Ngô Tiêu Nguyệt chỉ đến đó đúng ba lần, lần đầu tiên là sớm nhất, lần tiếp theo là sau đó một tháng sau và lần cuối cùng cách đây hơn một năm. Theo đánh giá cuối cùng của bác sĩ, chứng trầm cảm của cô ấy đã được cải thiện nhiều đến mức cô ấy không cần phải đến bệnh viện nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT