Cục quản lý đã bắt giữ một số lượng lớn người và sự việc lần này như một hồi chuông cảnh tỉnh đến những người nổi tiếng.
Đám người bọn họ đã thực hiện giao dịch để có được vận may, để làm sao có thể có được một thần tượng thu nhận được vận may và có được một lượng người hâm mộ nhanh chóng như vậy.
Không quá mười người nổi tiếng đã sử dụng bùa, nhưng Thái An Môn rõ ràng đã lựa chọn cẩn thận và liên hệ với họ rất nhiều lần. Những người nổi tiếng cuối cùng được chọn để nhận bùa sẽ được phân bố ở những địa vị và lĩnh vực khác nhau trong giới để có thể tối đa hóa việc thu hút vận may. Một khi mọi thứ được kích hoạt, việc thu hút vận may sẽ thu được thành quả một cách trắng trợn, đồng thời sẽ xảy ra những sự việc kỳ lạ trên khắp đất nước, Cục quản lý chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Và chỉ cân một ngôi sao trở nên nổi tiếng một cách kỳ lạ, những người khác trong vòng tròn luẩn quẩn ấy sẽ đổ xô đến anh ta như cá mập ngửi thấy mùi máu.
May mắn thay, vụ việc này đã được phát hiện sớm, thời gian những người khác lấy được lá bùa cũng rất ngắn. Cũng giống như Tô Nhiên lần đầu tiên có được lá bùa, anh ta đã có một kỳ vọng nhỏ nhoi được thử một lần và đã không thu nhận được nhiều vận may lắm.
Cục quản lý nghĩ tới mà kinh hãi trong chốc lát. Lộ Băng đã gửi một loạt nguyên liệu do Tổ điều tra đặc biệt chuẩn bị tới để gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Diệp Tuyên.
Trong cửa hàng quán ăn khuya, Du Tố Tố đang choáng váng vì ăn dưa, Diệp Tuyền không hề nghĩ rằng mình đã tự tay phá hỏng tin tức nóng hổi này. Cô có chút kinh ngạc khi nhận được nguyên liệu Lộ Băng đưa đến.
"Thịt bò Tây Tạng, giống mới của thảo nguyên... Mọi người đã gửi gói quà lớn với rất nhiều thịt bò." Diệp Tuyền xem qua, hiểu ra: "Mọi người biết tôi đang làm tương ớt sao? Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Tứ Xuyên và Trùng Khánh đang vào mùa ớt, nhưng bây giờ đang vào thời điểm ba ngày nóng nhất trong năm, Diệp Tuyền lười vận động. Ngày nóng nhất trong năm sắp hết nên cuối cùng cô cũng lấy hết sức đi mua một ít ớt để giao tới cửa hàng. Toàn bộ sân sau đều tràn ngập một màu đỏ.
Vị của ớt Tứ Xuyên, Trùng Khánh khác với ớt Hồ Nam và các tỉnh ở đảo. Ớt khô và ớt bột thơm phức, khi xào thành tương ớt thì mùi thơm hấp dẫn vô cùng. Từ tương ớt xào tỏi đến tương ớt nguyên chất, cả con phố đều tràn ngập hương vị cay nồng, mùi vị khiến người ta chảy cả nước miếng.
Không phải vô cớ mà các nhà hàng đồ ăn cay Tứ Xuyên lại mọc lên như nấm khắp nước Trung Quốc.
Trong khi xử lý ớt, cô đã ăn những món cay từ cửa hàng quán ăn khuya trong nhiều ngày liền chẳng hạn như món cá kho tiêu, đậu phụ sốt Tứ Xuyên, mao huyết vượng*... Thoạt nhìn, có vẻ như cô đã đi từ Thanh Giang đến Tứ Xuyên và Trùng Khánh, khiến nhiều người nổi tiếng Tứ Xuyên và Trùng Khánh ghé đến quán.
*món ăn nổi tiếng của Trùng Khánh hơi giống lẩu.
Việc nấu nướng của Diệp Tuyền đều xuất phát từ tấm lòng của cô nhưng để làm ra một món ăn khiến cô hài lòng thì phải bắt đầu từ nguyên liệu thô, không thể thiếu gia vị, nước sốt và các món ăn kèm.
Rau trái vụ làm phong phú thêm bữa ăn của mọi người nhưng nhiều loại rau củ quả thường bị bỏ qua và chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong năm. Ngay cả Diệp Tuyên cũng phải tuân theo quy luật tuần hoàn của thời gian. Ngày xuân cô ủ rượu hoa hòe, rượu thanh mai và rượu anh đào. Mùa hè thì cô ngâm măng, đầu mùa thu thì làm bột ngó sen. Cô còn giữ lại các giống ớt khác nhau từ đầu mùa hè đến mùa thu trước khi đưa chúng ra thị trường.
Lộ Băng mang theo một chiếc xe tải đông lạnh chạy tới, đậu bên ngoài cửa hàng quán ăn khuya. Diệp Tuyền chưa kịp dỡ hàng xuống, mùi thịt trong xe thoang thoảng đã thu hút con mèo nhỏ đang đi dạo cùng bà Hoàng bò xuống gầm xe, kêu meo meo muốn chui vào cắn vài miếng.
Đại Kim kịp thời đẩy con mèo nhỏ màu cam ra. Con mèo nhỏ trông có vẻ mới ba tháng tuổi bối rối lăn tròn, nhẹ nhàng lăn sang một bên và mở to mắt. Sau vài giây, như thể nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, nó đột nhiên phóng vọt lên không trung.
"Meo! Hắt xì!" Ngay khi con mèo con lăn tròn như một quả bóng, nó đã bị mùi ớt nồng nặc xộc vào khi cửa hàng quán ăn khuya mở cửa và lại ngã xuống một cách đáng thương.
Diệp Tuyên nhìn thấy, liền bế con mèo con lên, đặt lại vào trong n.g.ự.c của bà Hoàng, người đã già đến mức không thể cúi xuống được: "Có thể là cay, vê nhà là sẽ ổn thôi."
Du Tố Tố kinh ngạc nhìn nó: "Quả thật một con mèo màu cam bé nhỏ ốm yếu thì thật là đáng thương, nhưng con mèo màu cam mà mập cũng rất đáng yêu. Bà Hoàng nuôi nó khi nào vậy?"
"Đứa cháu gái sợ tôi và ông nhà buồn chán nên muốn mua cho chúng tôi một con thú cưng. Vừa hay là một con mèo mà cháu tôi cứu đã sinh ra đàn con nên con bé đã mang nó đến cho tôi." Bà Hoàng vừa nói cảm ơn vừa ôm con mèo con thật chặt: "Cam Cam của chúng ta làm sao vậy? Muốn ăn thịt sao? Đây là thịt của bà chủ Tiểu Diệp, về nhà bà nội sẽ mở hộp thịt hộp cho con ăn nha!"
Mèo con rúc vào người bà. Con mèo ở độ tuổi này đang là thời điểm hoạt bát và năng động. Nó nhanh chóng nhảy trở lại mặt đất, vểnh đuôi vui vẻ chạy về phía trước, chạy được một lúc thì quay đầu lại hướng mắt nhìn, ngoan ngoãn chờ bà Hoàng bắt lại.
Bà Hoàng và con mèo con một nhanh một chậm đi bộ qua con phố Hỉ Lạc, các em nhỏ tụ tập đến xem để ngắm nhìn con mèo con đáng yêu đang đi dạo cùng người chủ.
Diệp Tuyền nhìn bóng lưng bọn họ, xoa đầu con Quỷ cẩu đang lạnh ngắt. Đại Kim nghiêng đầu, nheo mắt vì bị cọ xát. Con chó già từ từ nằm xuống và vểnh tai lên lắng nghe tiếng con mèo con đang vui vẻ phấn khích.
Diệp Tuyền duỗi người, lấy thịt bò trong xe đông lạnh ra, nhanh chóng chế biến.
Thịt bò sốt ớt sẽ có hương thơm và săn chắc nhất. Ban đầu Diệp Tuyền định đặt mua một mẻ từ một nhà cung cấp thịt bò mà cô đã ăn trong chuyến du lịch, nhưng vì Trung Quốc rộng lớn nên luôn có một số món cô chưa từng ăn, hoặc là lúc đó cô cảm thấy chúng chỉ ở mức trung bình nhưng khi kết hợp với ớt và các nguyên liệu khác, nó lại có một sức sống mới.
Miếng thịt bò được Cục Quản lý chu đáo gửi đến nhanh chóng trở thành một phần của món ăn với sốt ớt dầu đỏ.
Tương ớt được đựng trong hũ thủy tinh trong suốt có hình tròn đã trở thành món ăn mới được yêu thích tại cửa hàng quán ăn khuya.
Ớt đỏ đựng trong hũ thủy tỉnh trong suốt đặc biệt sáng bóng, bắt mắt. Tương ớt mọi người tự làm đa số đều có màu nâu, nhưng tương ớt ở cửa hàng quán ăn khuya lại trông đặc biệt đẹp mắt, nước sốt được ngâm ngập trong dầu đỏ khoảng nửa đốt ngón tay, nhìn vào khiến người ta có thể cảm nhận được mùi hương cay nồng. Nắp hũ được bọc bằng vải mềm và buộc chặt bằng dây gai mỏng, giống như bình rượu cũ trong nhà hàng. Nắp được đậy kín, chỉ khi đến gần và ngửi mới ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
"Cho nhiều tương ớt vào! Tương ớt của bà chủ đã chuẩn bị xong chưa?" Vừa nghe giọng đã biết đây là khách quen của quán, họ cũng biết mấy ngày nay Diệp Tuyền cũng làm tương ớt. Họ nhìn vào bảng thực đơn lần nữa, vẻ mặt lại thất vọng: "Sao trên thực đơn không có?"
Diệp Tuyền buồn cười nói: "Tương ớt không phải món ăn, sao phải có trong thực đơn? Muốn ăn thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ mở lọ lấy ra cho anh. Nó chỉ là gia vị thôi, hoàn toàn miễn phí."
"Ồ! Tôi lấy hai thìa trước!" Thực khách vô cùng ngạc nhiên, mỉm cười trả lời: "Chỉ cần bà chủ có thể đưa nó vào thực đơn thì tôi có thể ăn tương ớt thành món ăn chính! Nếu bà chủ Diệp làm được, tôi chắc chắn..."
Giọng nói của thực khách đột ngột dừng lại, sự chú ý của họ bị thu hút bởi mùi thơm.
Giọng nói của thực khách đột ngột dừng lại, họ lập tức bị thu hút bởi mùi thơm làm chuyển hướng sự chú ý.
Nắp hũ được mở ra, mùi thơm cay đậm đà bùng nổ như một quả b.o.m thả vào cửa hàng quán ăn khuya, mọi người nhất thời không nói nên lời.
"Mùi thơm quá...
Những thực khách ngồi gân nhất vô thức nuốt khan, những người đi ngang qua cửa hàng quán ăn khuya cũng theo mùi thơm mà bước vào cửa với cái mũi giật giật.
Kể từ khi đồ ăn cay xuất hiện trên bàn ăn, nó đã nhanh chóng trở nên phổ biến, mùi thơm thống trị khắp quán ăn và khiến người ta như bị nghiện mùi thơm của nó.
Diệp Tuyền đã cẩn thận phối trộn tỷ lệ tương ớt sao cho hài hòa và chịu khó thử nghiệm, kết hợp nhiều lần để chọn ra mùi thơm phù hợp nhất. Ớt Tứ Xuyên, Trùng Khánh được xào với một ít hạt ớt Hồ Nam khô, cùng một ít đậu phộng giã nhỏ và hạt mè rang, tất cả tạo nên mùi thơm phong phú, khi xào lên chúng sẽ mang đến một mùi thơm đậm đà.
Du Tố Tố vừa múc một thìa ra, thực khách đầu tiên ngửi thấy liền không nhịn được múc một thìa lớn cho vào cơm.
Dầu đỏ ngấm vào trong từng hạt gạo, tương ớt chảy như thác nước dần dần tan ra, ớt cắt thành miếng nhỏ bao bọc lấy miếng thịt bò, trộn với hạt ớt vàng, hạt mè trắng như tuyết và màu vàng nhạt của đậu phộng, cả tô cơm như ngập trong nước sốt ớt đỏ rực cay nồng.
Cơm vừa ra khỏi nồi vẫn còn đang bốc khói, hòa tan với dầu ớt đang chảy, thịt bò đông cứng lại tỏa ra mùi thơm riêng. Những sợi gân bò dày và những miếng thịt bò dai dai bao phủ lại nước cốt bên trong, chỉ đến khi bạn cắn một miếng thì hương vị sẽ tràn ngập trong miệng.
Chương 16T:
Chương 16T:
Hơi nóng bốc lên, hương thơm càng lan nhanh và xa hơn. Những thực khách bị hương thơm hấp dẫn đều háo hức di chuyển: "Bà chủ, tôi cũng ăn một thìa!"
Khi làm nước sốt thì sẽ luôn tỏa ra mùi ớt, mạnh nhất là khiến người ta muốn hắt hơi khi bước vào cửa hàng quán ăn khuya. Một số loại nước sốt xào có mùi của vị mặn, một số lại có vị cay. Loại sốt ớt này kết hợp các tinh hoa của hương vị vào trong nó, khiến bạn muốn hắt hơi, không thể đi được nữa.
Nó làm cho người ta nhớ đến món lẩu Tứ Xuyên và Trùng Khánh, nhớ đến hương vị khiến người ta khi ăn đổ mồ hôi nhễ nhại đầm đìa mà tràn đầy sảng khoái.
Thực khách đắm chìm trong bữa ăn, tương ớt chợt trở thành món ưa thích mới của bọn họ, ăn xong dường như hương thơm vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Dư Thiền bưng hộp đồ chơi đi tới, ăn xong lại không nỡ rời đi, đầu óc quay cuồng: "Bà chủ Diệp, thứ khác cô gói không được, nhưng tương ớt thì có thể gói được chứ? Bình thường chúng tôi không hay đến cửa hàng quán ăn khuya để dùng bữa, chỉ là chúng tôi muốn nhớ hương vị của nó một chút thôi."
Vừa có người đầu tiên nảy ra ý tưởng, những người khác ủng hộ liên nhanh chóng tăng lên: "Đúng vậy! Mỗi người chúng tôi mua một chai cũng không phải là quá nhiều phải không! Bà chủ Diệp, cô có thể kiếm thêm chút tiên không?"
"... Vậy thì mỗi người một lọ?" Diệp Tuyền lần này làm rất nhiều tương ớt, nên có thể bán đi một ít.
"Đồng ý!" Các thực khách thậm chí còn không thèm ăn hết đồ ăn mình có, liền cầm lấy một lọ trước.
Lộ Băng tới ăn, nghe thực khách khen món tương ớt mới, cô ấy không khỏi cảm thấy tự hào.
Bà chủ Diệp không tính tiền cũng không quan tâm đến danh dự, món quà này dường như đã thật sự được chuyển đến từ tận đáy lòng.
Việc bán tương ớt chỉ mới mở cửa chớp nhoáng trong một ngày, cư dân mạng theo dõi các cửa hàng quán ăn khuya không hề cảm nhận được cho đến khi có rất nhiều bình luận như "Này, tôi đã lấy được" và "Tôi mang đến trường, cuối cùng thì tôi cũng có thể ăn đồ ăn ở căng tin" trong chủ đề của Đại Nhãn Tử thì họ mới thấy có gì đó không ổn.
Khi họ cẩn thận đào bới thông tin, họ gân như đã bật khóc.
[Các món chính khác không giao hàng được, cũng không có thời gian ăn tại chỗ, tại sao món tương ớt có thể chuyển phát nhanh thì lại không có trên thực đơn? Thực khách online không phải cũng có cuộc sống sao? Tôi cũng rất muốn ăn nó|]
Có người nhanh chóng bắt đầu mua nước sốt nóng trong chủ đề này và đưa ra mức giá rất hấp dẫn. Tuy nhiên...
[Tôi muốn bán nó, nhưng ai có thể nhịn ăn được sau khi mua được một món ăn ngon lành? Tôi đã ăn được một nửa rồi, bạn cùng phòng còn ăn mất mấy thìa, có ai cho tôi ăn thêm một miếng nữa không?]
Không ai bán nó.
Ứng dụng mini của cửa hàng quán ăn khuya nhanh chóng bị chiếm lĩnh bởi những người "yêu cầu cho tương ớt lên thực đơn".
Diệp Tuyền: 2 Diệp Tuyền cử động ngón tay, một công thức mới xuất hiện trong phần chia sẻ công thức của ứng dụng mini.
Cư dân mạng đưa ra icon đau khổ: [Giúp đỡ, cô có thực sự muốn dạy chúng tôi không? Có ai làm được không? Giúp chúng tôi một tay nhé. Cảm ơn cô|]
Diệp Tuyền làm như không nghe thấy gì, nhìn món quà Thanh Tĩnh vừa mang từ núi Bạch Vân về, lâm vào trầm tư.
Món quà do người đứng đầu huyền môn đương thời đến từ chùa Bạch Vân ở núi Bạch Vân mang đến không phải là một lá bùa, một người hay một vật dụng để tu hành.... Đó là một con gà thả rông.
Thanh Tĩnh cũng khó hiểu nói: "Trong chùa có một cánh đồng để tự trồng trọt và nuôi gà, vịt, ngỗng, có thể coi là một trong những mắt xích để mọi người nhận thức được về tu hành. Đây là con tốt nhất được chọn ra... sư thúc tổ nhờ tôi đưa nó cho bà chủ Diệp, nói là... quà."
Điều Thanh Tĩnh không nói là Chính Ngôn sư thúc, người chịu trách nhiệm ngoại giao đại diện cho chùa, đã hoảng hồn rụng vài sợi tóc sau khi nghe yêu cầu này của sư thúc tổ, thậm chí còn không hiểu sư thúc tổ muốn làm gì.
Phía trên tổng của cục quản lý không thể không gửi quà, sư thúc tổ cho rằng chùa Bạch Vân cũng không thể bị tụt lại phía sau phải không?
Nghe xong, Diệp Tuyên không khỏi cười lớn.
"Ồ, đó là một món quà."
Diệp Tuyền đã kiểm tra WeChat Moments trên điện thoại di động của cô. Công thức làm tương ớt đã chính thức được công bố trên ứng dụng mini ngày hôm qua. Cô cũng liệt kê tác dụng của các loại thịt khác nhau đối với hương vị của tương ớt trong WeChat Moments của mình.
Ở phần bình luận, Lộ Băng like và đăng một biểu tượng cảm xúc chảy nước dãi, Diệp Tuyền cũng lễ phép cảm ơn vì món thịt cô ấy đã mang đến.
Lục Thiếu Chương thích mọi bài đăng trong vòng bạn bè của ông ấy và bài đăng này cũng vậy.
Quả thực là do cục quản lý tặng quà, nhưng không có nghĩa là chùa Bạch Vân sẽ tụt lại phía sau.
Thanh Tĩnh bối rối, Diệp Tuyền không giải thích cặn kẽ, chỉ bảo cô ấy đừng vội rời đi: "Lục đạo trưởng đã tặng quà cho tôi, tôi cũng nên tặng quà lại đáp lễ"
Diệp Tuyền g.i.ế.c gà, tìm ra những quả ớt tươi còn lại, chiên riêng một nồi gà với ớt tươi thái hạt lựu.
Chưa kể, những con gà được nuôi ở chùa Bạch Vân, nơi có linh lực tương đối nhiều nên thịt mau mềm mà vẫn giữ được độ săn chắc. Không đến mức nó tràn ngập linh khí, chỉ là khi ăn nó thấy rất thoải mái và mùi thơm càng rõ ràng hơn.
Diệp Tuyền đi vào phòng bếp, thực khách ngửi thấy mùi thơm liền vui vẻ đến hỏi thăm đang làm gì. Nghe nói đó là quà của một người bạn, họ đi ra nhưng có chút tiếc nuối.
Trong nồi còn sót lại một chiếc đĩa nhỏ nên cô gói lại để Thanh Tĩnh mang đi. Diệp Tuyền chậm rãi bước ra khỏi bếp và nhìn thấy Đại Kim và Thanh Tĩnh đang đứng cạnh một cái bàn.
"Sao vậy?" Diệp Tuyền không khỏi giật mình khi đến gần.
Bà Hoàng, người luôn chải tóc gọn gàng và hay cười, tuyệt vọng ngồi vào bàn: "Tiểu Cam không thấy nữa rồi." Mọi người quen trên phố Hỉ Lạc đều biết Tiểu Cam là ai.
Các con mèo một năm tuổi đa số đều giống nhau. Con mèo màu cam của bà Hoàng chỉ mới nuôi chưa đầy nửa tháng, nó đã nhanh chóng mất đi hình dáng của một chú mèo con và dần dần mang hình dáng của một con lợn màu cam trong tương lai.
Không giống như những con mèo khác ngày ngủ đêm thức, nó dường như có thói quen dậy sớm và đi ngủ sớm. Ban ngày nó thích ra ngoài phơi nắng, lắc lư bộ lông màu cam, lăn lộn dưới ánh nắng chói chang, còn có lũ trẻ đuổi theo và reo hò "Oa”".
Khi bà Hoàng ra ngoài đi dạo, Cam Cam kiêu hãnh bước qua các con phố dưới chân bà ấy, trở thành một cảnh tượng độc đáo - đã từng thấy người dắt chó đi dạo nhưng lại hiếm khi thấy người ta dắt mèo đi dạo, hơn nữa con mèo này lại tự đi một mình không cần dây xích.
Nhưng Cam Cam đã không về nhà ngủ kể từ ngày hôm kia, bà Hoàng thực sự lo lắng và xem camera giám sát nhưng bà ấy chỉ thấy Cam Cam chạy ra khỏi camera giám sát. Bà Hoàng đã lấy đồ hộp và đồ chơi mà Cam Cam thích đi khắp nơi gọi tên nó nhưng không thấy nó quay lại.
Bà Hoàng đã thức dậy từ sáng sớm và đi tìm nó. Đến bây giờ bà ấy đã mệt mỏi và vào cửa hàng quán ăn khuya ngồi xuống nghỉ ngơi.
Những thực khách mới bước vào cũng có vẻ hơi lo lắng: "Nếu thả rông thì có bị lạc không? Mèo không giống như những con ch.ó có thể tìm được. Những con mèo không lưu luyến với gia đình mình sẽ chạy mất nếu bị lạc."
"Không có con mèo nào đã nuôi dưỡng mà không yêu thương, có xem camera giám sát cũng không tìm thấy, ai biết bốn cái chân đã đi đâu rồi. Dù sao bà cũng không nuôi lâu, vậy hãy nuôi một con khác nhé."
Chỉ mới trong nửa tháng ngắn ngủi, không ai nghĩ rằng mèo sẽ có tình cảm sâu sắc với con người, e rằng tình cảm với con người vẫn chưa được hình thành. Nó chỉ là một con mèo thôi, nếu con này biến mất thì sẽ có con tiếp theo tốt hơn.
Cuộc điện thoại giữa ông Hoàng và cháu gái đã được kết nối, cháu gái nghe tin con mèo bị lạc, khi xem camera giám sát không thấy nên cô ấy cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Cháu gái ngoan, bà đã xem các hướng dẫn, đã mang thức ăn cho mèo cho những con mèo đi lạc gần đó và hỏi chúng Cam Cam đã đi đâu... Bà đã thử mọi cách nhưng vẫn không tìm thấy Cam Cam. Cháu có biết phương pháp nào khác trên mạng không?" Bà Hoàng nghe thấy giọng cháu gái, vội vàng hỏi cô gái trẻ hiểu rõ nhất vê mèo và Internet trong mắt bà ấy.
Tuy nhiên, con mèo đã bị thất lạc ba ngày và cháu gái không thể mang nó về được.
Thời gian vàng tìm kiếm đã qua, đặc biệt là đối với mèo thả rông. Không giống như mèo nhà thuần chủng rất nhút nhát và thường không thể đi xa ra ngoài, nếu mèo thả rông bị lạc sẽ rất khó tìm thấy.
"Nó nhỏ như vậy nhưng rất ngoan, ngày nào nó cũng đi dạo cùng bà. Nó không tìm được đường về nhà, tại sao lại mất tích?" Bà Hoàng vừa nói vừa so sánh kích thước trên tay mình, quầng mắt đỏ bừng lại.
Cháu gái thở dài: "Bà ơi, bà đừng lo lắng quá. Nếu nó đã đi mất rồi thì coi như không có duyên phận. Cháu biết bà thích nó, nhưng Cam Cam quá nhỏ và chỉ ở trong nhà chúng ta được nửa tháng, không hiểu chuyện. Hơn nữa mấy anh chị em của Cam Cam đều đã đem cho đi rồi, nếu không cháu đã đem về cho bà một con để ẫm?" "Bên ngoài tối như vậy, Cam Cam thích ăn nhất đồ ăn đóng hộp, bên ngoài không có để ăn thì phải làm sao đây?" Bà Hoàng vẫn không chấp nhận sự thật, chỉ nói vê con mèo màu cam đã bị lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT