Đối diện với vấn đề này, Diệp Tuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại quyết định sẽ bổ sung thêm một món chính cho ngày lễ hôm nay.

Nhưng khi đơn hàng thứ hai được đặt trước xuất hiện, Diệp Tuyền chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Internet vốn là thứ vô thực, nhưng lại xuất hiện một dòng linh lực xuất hiện từ một nơi khác, cố gắng trói buộc một khả năng.

Diệp Tuyền có chút kinh ngạc: "? Là vị nào kiên trì muốn dùng bữa đến mức dùng bùa chú để đặt hàng vậy?”

Diệp Tuyền lại yêu câu Đường Dịch nâng cấp hệ thống rồi cấm các chương trình plug-in làm mới, chỉ nhận các đơn hàng ở mức tối đa. Là một cẩu độc thân, Đường Dịch không hiểu được lý do tại sao các cặp đôi muốn nỗ lực giành được đơn đặt hàng trong Ngày Thất tịch, kỹ thuật của anh ta lại tốt, đã xuống tay là hết sức tàn nhẫn.

Các chương trình giành đơn hàng đều bị cấm, không có lý do gì để gian lận bằng cách sử dụng bùa chú chỉ để đơn hàng được phép thông qua cả.

Diệp Tuyền nắm lấy sợi linh khí màu trắng nhạt rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Ấy?

Diệp Tuyền có chút giật mình.

Vậy mà lại không đứt sao?

Để tránh đòn tấn công quá mạnh, trực tiếp làm tổn thương vị tu sĩ phía đối diện, lần đầu Diệp Tuyền chỉ dùng một chút lực, mắt thấy đã thất bại, cô lại mạnh tay hơn.

Bang.

Sợi dây linh lực màu trắng lập tức bị đứt đoạn.

Bên trong chùa Bạch Vân, Thanh Tĩnh bất lực nhìn Thiên sư đang run rẩy, có chút kinh ngạc hỏi: "Sư phụ?”

Lục Bách Linh vừa đổi mới giao diện làm, lại lân nữa hiển thị dòng chữ quen thuộc "Hết hàng”.

Lục Bách Linh rơi vào trâm tư.

Sau khi xác nhận không có thế lực nào khác làm ảnh hưởng đến việc đặt hàng trên ứng dụng mini, Diệp Tuyền liền trực tiếp mặc kệ.

Buổi tối, trước khi cửa hàng bán đồ ăn khuya mở cửa, bên ngoài cửa đã có thể nghe thấy âm thanh ồn ào của những người đang xếp hàng.

Du Tố Tố chạy tới nhìn rồi nói: "Bà chủ, bà chủ, có một đội mỹ nam đang xếp hàng!"

"Hả? Bọn họ có xếp hàng tử tế không?"

"Không, không, bọn họ đều tuân thủ quy tắc." Du Tố Tố ghé mắt nhìn hàng dài những người đàn ông cao tới hai mét trông như vừa mới bước ra khỏi phòng tập, trong lòng cô ấy lập tức dấy lên loại cảm thấy sợ hãi khó có thể giải thích được, chỉ liếc mắt qua một cái liền lùi lại. Nhưng trước khi quay trở lại, cô ấy đã nhìn thấy mọi người đang xếp hàng phía sau đều đang chụp hình, bầu không khí trông rất hòa hợp. Thành phố Thanh Giang có rất nhiều phòng tập, nhưng chỉ có một số ít những người đàn ông cường tráng cao tới hơn hai mét, có thể luyện tập ra cơ bắp như vậy lại càng ít hơn.

Thực ra khuôn mặt của những người này đều rất bình thường, vẻ mặt không chút cảm xúc cũng không buồn để ý đến những người khác, như thể bọn họ là một đội vệ sĩ đang quay một bộ phim b.o.m tấn nào đó.

Nhưng điều đó không ngăn cản được sự ngưỡng mộ, một số người vội vã chạy tới còn bắt đầu vẽ những bức tranh về mấy người đàn ông cao lớn đó, có người lại có ý đồ chèo kéo những người kia vào giới giải trí hoặc giới người mẫu.

Những người đàn ông mang theo bạn gái đến đây ăn trong ngày Thất tịch bị một nhóm đàn ông to lớn chắn trước mặt, tất cả đều tỏ ra không vui, suýt chút nữa đã xảy ra xích mích chia tay ngay tại chỗ.

Những người hàng xóm ở phố Hỉ Nhạc chỉ đứng từ xa theo dõi, còn những thực khách vừa mới ghé qua xếp hàng cũng muốn hóng chuyện.

Nhìn thôi cũng thấy náo nhiệt, đây đúng là một ngày Thất Tịch có ý tứ.

Diệp Tuyên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lại không nói nên lời, chỉ biết nghẹn ngào nhìn xem.... Là nhà ai đã phái mấy lực sĩ khăn vàng tới xếp hàng vậy? Lại còn là một nhóm hơn chục người bước ra, sợ xếp hàng không ăn được sao?

Nghĩ lại thân chú giành đơn hàng đã bị cô cắt đứt, cô liền hiểu rằng đây thực sự là sự kiên trì.

Diệp Tuyền chỉ đạo cho Du Tố Tố tiếp tục rửa rau: "Quên đi, chuẩn bị thêm chút rau đi, mọi người đã xếp hàng rồi, chuyện này sẽ không được phép xảy ra nữa."

Nguyên nhân chính mà cô không thể nói với mọi người rằng trên thực tế tuy những người đàn ông cao lớn đó xếp hàng trông khí thế như vậy nhưng thật ra đều do một người khác điều khiển, tương đương với việc chỉ một người xếp hàng.

Ngay khi vừa mở hàng, Diệp Tuyền đã công bố quy định xếp hàng mới nhất, sẽ được thực hiện ngay sau ngày hôm nay. Đến cửa hàng để lấy đồ ăn đã đóng hộp sẵn thì mỗi người chỉ được lấy một phần, muốn ăn thêm thì có thể mang thêm để dùng bữa, canh phòng nghiêm ngặt những kẻ đầu cơ lợi dụng để tăng giá và thay đổi thời gian xếp hàng.

Thực khách đặc biệt đến để ăn và đặt chỗ đêu không thích xếp hàng, chỉ cần có thể ăn là được rồi. Huống hồ khi Diệp Tuyền đặt ra quy tắc đều thực sự nghĩ đến cảm nhận của các thực khách, cho nên cũng không có ai lên tiếng phản đối.

Vào ngày Thất tịch, Cục quản lý cấp cao vẫn đi làm như thường lệ, buổi tối khi Lục Băng đến, trước khi vào cửa đã nhìn thấy quỷ bé con An An đang nằm ở cửa, tay cầm một tấm bảng âm khí.

Lại nhìn kỹ hơn...

"Không được dùng pháp chú để đặt đơn, cơm hộp được đóng gói mỗi người một phần (Các lực sĩ khăn vàng xếp hàng không được làm ảnh hưởng tới những người khác)?" Lục Băng kinh hãi đọc ra, ở ngoài cửa suýt c.h.ế.t cười," Có phải là đang làm quá rồi không? Ngày nay, linh lực rất được coi trọng. Ai lại làm ra một việc như vậy cơ chứ... ha ha."

Cười xong được mấy giây, vẻ mặt Lục Băng có chút cứng ngắc.

Đợi đã, đây là cửa hàng bán đồ ăn khuya! Những nơi khác có thể sẽ không diễn ra vụ việc kinh hoàng như vậy, nhưng... cửa hàng bán đồ ăn khuya dường như... cũng không phải không có khả năng. Như chúng ta đều biết, đằng sau mỗi quy tắc hay hệ thống kỳ quặc đều có một câu chuyện kỳ quặc không kém.

Lục Băng rất tò mò: "Hai ngày trước không có bảng hiệu nào như vậy, là ai làm thế?"

Du Tố Tố bưng đồ ăn lên cho cô ấy, sợ hãi nói: "Cứu mạng, tôi cũng muốn biết là ai đã làm những chuyện đó! Để các lực sĩ khăn vàng đến cửa hàng bán đồ ăn khuya để xếp hàng, đây không phải là... Ừ, cô thấy đấy. Vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy những người đó có chút kỳ lạ, lại nghe bà chủ nói đó là cái gì, thiếu chút nữa tôi đã ngất ngay tại chỗ rồi!"

Các lực sĩ khăn vàng cũng không phải được triệu hồi để làm đầy tớ, bọn họ đều ở cấp độ thần tướng và thần binh.

Mặc dù đây là cuối thời đại mạt pháp, vị thân duy nhất có thể hòa nhập với thế giới loài người chính là âm Thần Thành Hoàng, những lực sĩ Khăn vàng được triệu hồi thực chất là những người giấy cao cấp hơn, chứa đầy linh lực... Nhưng việc của các lực sĩ Khăn vàng là tiêu diệt ma quỷ cơ mài

Ở cửa hàng bán đồ ăn khuya có rất nhiều thứ, nhưng thứ phổ biến dễ thấy nhất vẫn là những nhân viên quỷ.

Du Tố Tố không biết, nhưng cũng không sao, một khi cô ấy biết, cô ấy liền hiểu ngay, sợ cũng đúng thôi, đây là quỷ hồn mài

Lục Băng nghe vậy liên vô cùng sửng sốt,"Lực sĩ khăn vàng, hơn chục người, xếp hàng?"

Tốt lắm, cô ấy vừa nghe nói mấy ngày trước Diệp Tuyền đã lấy ra một hộp Thành Hoàng dẫn, chưa kể các tu sĩ chịu kích thích, bản thân Cục quản lý cũng bị kích thích. Kết quả là quay đầu lại, đến cả lực sĩ khăn vàng cũng có thể bán sỉ sao?

Điều này có hợp lý không?

Khi tỉnh dậy, cô ấy thực sự đã du hành đến một thời đại có linh lực mạnh mẽ như vậy rồi sao?

Lục Băng kinh ngạc nuốt một ngụm lớn bột đá, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay xem ai đã làm ra chuyện này.

"Có rất nhiều tu sĩ tông môn có thể sử dụng Lực sĩ khăn vàng, nhưng càng đi xa, việc phải làm lại càng nhiều, tiêu hao lượng linh lực càng lớn hơn. Thế hệ trẻ của Huyền Môn không cần nghĩ tới, phạm vi tiếp tục bị thu hẹp."

Lục Băng lấy đồng xu ném ra một quẻ, nhìn quẻ đã thu nhỏ lại thành một diện tích nhỏ, cô ấy nghẹn ngào nói: "Xung quanh đây... Thiên, Thiên sư?”

Lục Băng cúi đầu nhìn chiếc bánh hoa đào được dọn lên, nhân bánh được cải tiến đặc biệt, không còn là loại bánh ngọt cổ điển hoàn chỉnh, vỏ ngoài dẻo dai cùng mứt đào được gói bên trong đang toả ra mùi thơm ngào ngạt. Bên cạnh còn điểm thêm vài loại trái cây nhỏ, đó là niềm hạnh phúc không thể tìm thấy được ở đồ ăn mang vê.

Nhìn món chính hôm nay được đưa lên muộn màng, Lục Băng hoàn toàn kinh ngạc.

Ngay cả Thiên sư cũng không thể bỏ qua mỹ thực, lời này rất có đạo lý!

Ăn xong, Lục Băng lại tò mò hỏi: "Nếu là thiên sư, bà chủ Diệp sẽ làm thế nào?"

Diệp Tuyên nghe phân tích, cũng không có ý định mở cửa sau cho thiên sư của Bạch Vân Quán.

"... Nhiều nhất, ta chỉ có thể cho ông ấy thêm một chút điểm tâm đi bữa?" Diệp Tuyền tự tin nói: "Có thể coi như là đang kính trọng người già."

Một Thiên Sư có thể sử dụng bùa chú để đoạt đơn, đoạt không được lại trực tiếp phái lực sĩ khăn vàng xuống núi, không phải là một ông già nghiêm túc.

Lục Bách Linh, một ông già không nghiêm túc, lại đang đợi các lực sĩ khăn vàng xếp hàng quay trở lại. Lại đưa mấy cái cho một số đệ tử trẻ và những học trò giỏi được gửi đến chỗ anh ấy, còn lại hai cái thì một cái là của anh ấy, cái còn lại để cho tổ sư thúc, tránh cho màn thảm kịch khác lại xảy đến.

Anh ấy vừa chuẩn bị mở ra, tổ sư thúc vốn chỉ xuất hiện ở giếng trấn quỷ và biển mây sau núi đã xuất hiện rất đúng lúc.

Đạo sĩ Chính Ngôn phụ trách đối ngoại lo lắng giải thích với những người tìm đến, nói rằng bọn họ chỉ là tu sĩ tu hành tại gia trên núi, và Đạo giáo sẽ không can thiệp vào lựa chọn cá nhân của bọn họ— nếu các đặc vụ có thể tìm thấy một lực sĩ khăn vàng thì hãng nói tiếp. Vừa quay đầu lại nói chuyện với Thiên Sư, ông ấy mới biết dùng để làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play