Lý Hồng Vân đẩy cửa phòng ra, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Diệp Tuyền: "Dù thế nào đi chăng nữa, chúng tôi đều là người một nhà. Ngài có thể giúp tôi hỏi một câu được không?"
Vén lớp rèm trong phòng lên, trên bàn có đồ ăn và hoa quả, phía sau lư hương là di ảnh đen trắng, ông cụ mặt mũi hiền lành đang mỉm cười, một cái hũ màu trắng mộc mạc trong góc lộ ra, tăng thêm cảm giác lạnh lẽo. Âm khí chỗ chiếc hũ trắng là nồng nhất, quỷ hồn nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng không hiện hình, trốn ở trong, không chịu đi ra.
Chủ nhà chủ động cúng bái, thể hiện việc thiết lập mối liên kết, lại có quan hệ huyết thống, một quỷ hồn yếu đuối bình thường cũng có thể gây ra nhiêu chuyện như vậy.
Thấy quỷ không chịu đi ra, Diệp Tuyền đi đến bên cạnh bàn, mất kiên nhẫn gõ gõ mấy cái, nể mặt người thân của quỷ vẫn ở đây, cô lễ phép nói: "Ông cụ, tự ông đi ra hay để tôi lôi ông ra đây?"
Khi cô gõ tay xuống, chiếc bàn rung lên hai cái.
Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng quỷ trong suốt bay ra khỏi hũ tro, ngưng tụ thành hình ở bên cạnh bàn thờ.
Diệp Tuyền nhướng mày, cô nhìn bức ảnh đen trắng được thờ trên bàn, lại nhìn bóng quỷ đã hiện nguyên hình, không khỏi im lặng một lúc.
Lý Hồng Vân nhìn cô không chớp mắt, trong lòng lạnh dần: "Sao, làm sao vậy?"
Sắc mặt Diệp Tuyền tương đối vi diệu: "Mấy người mời sai quỷ rồi, đó không phải người nhà của mấy người đâu. Chỉ sợ bình tro cốt được đưa vê nhà không phải của nhà mấy người."
"Gì cơ?!"
Lý Hồng Vân và chồng đều sửng sốt, sắc mặt vừa mới dịu đi của Lý Hồng Vân bỗng tái nhợt trở lại.
"Không thể nào?" Kiều Quân đi tới trước bàn thờ, nhìn chằm chằm vào chiếc hũ trắng bằng sứ, cảm thấy hơi lo lắng: "Cái hũ mà tôi chọn trước đó là do chính tôi chôn xuống và tự tay đào lên, đã chôn mười mấy năm, bên trong không phải bố tôi thì có thể là ai?"
"Các người tự nhìn đi." Diệp Tuyên không thèm phí lời, nâng tay lên.
Kim quang trào ra từ ngón tay, bao trùm bầu không khí tối tăm trong phòng, chiếu vào bóng quỷ.
Nhìn, nhìn cái gì? Nhìn quỷ à?
Lý Hồng Vân ngây người, đây là chuyện có thể tùy ý nhìn sao?
Bà ấy còn chưa kịp phản ứng, một bóng người mặc bộ quần áo thời Đường màu đen, bên trên có chữ phúc xuất hiện bên cạnh bàn.
"AI" Lý Hồng Vân trợn tròn mắt, sợ đến nhảy dựng lên, túm lấy tay chồng, vô thức trốn đến bên cạnh Diệp Tuyền.
Đến gần Diệp Tuyền, Lý Hồng Vân cảm thấy khá tự tin.
Cửa hàng cuối phố bị quỷ quấy phá mấy năm nay, Lý Hồng Vân cũng nghe ngóng được chút ít cách trừ tà của các đại sư. Nhưng chỉ nghe nói người ta khai nhãn, và do âm khí của họ quá nặng mới nhìn thấy quỷ, việc buộc quỷ xuất hiện là điều hoàn toàn chưa từng nghe thấy.
Thậm chí đối phương chỉ cần tùy ý giơ tay! Đây hẳn là cao nhân! Nhìn sắc mặt của con quỷ, Lý Hồng Vân hoàn toàn hiểu tại sao Diệp Tuyền lại chắc chắn như vậy - ông cụ nhà mình có khuôn mặt dài, còn người trước mặt, ừm, con quỷ này, có khuôn mặt tròn trịa, chưa kể các đường nét trên khuôn mặt chẳng giống bức ảnh chút nào, tuổi tác cũng lớn hơn nhiều.
Kiều Quân bị vợ túm lấy mới hoàn hồn lại, nhìn thấy khuôn mặt của lão quỷ, anh ta tức giận thốt lên: "Ông là ai?! Cô hồn dã quỷ ở đâu đến, chui vào hũ tro cốt của nhà tôi làm gì? Không có đạo đức à?"
Lão quỷ trợn mắt, lớn tiếng hơn Kiều Quân: "Lão phu cũng muốn hỏi các cậu là ai! Tro cốt của bố cậu mà cậu cũng không nhận ra, đào lão phu lên làm gì?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT