"Ô... Tỉnh Tỉnh..."

Tiên Việt Dương vừa muốn nói cái gì, mẹ Tiền lại một lần nữa tát một cái làm anh ta câm miệng, nhớ lại chuyện trước khi c.h.ế.t của mình. Lúc làm người, bà ấy đã già nhưng lại không tràn đầy sinh lực như khi làm quỷ như bây giờ, bà ấy dường như đã trở lại tuổi thanh xuân, lại một lần nữa trở thành bông hoa tràn đầy sức sống của đất nước.

Theo lời của mẹ Tiền, cái gọi là chèn ép cố ý bắt nạt, chưa bao giờ là như vậy.

Đúng là ba mẹ Kiều gia từng tìm người đi qua thôn nhỏ nơi mà Tiền Việt Dương được sinh ra, nhưng đó là tới hỏi thăm tin tức.

Hai chị gái Tiền gia gả ra ngoài đòi không ít lễ hỏi, các chị gái còn thường xuyên mang đồ về nhà chăm sóc em trai. Tưởng chừng như Tiền Việt Dương là phượng hoàng bay ra khỏi tổ bằng nỗ lực của chính mình nhưng đăng sau đó là công sức của cả gia đình anh ta.

Nhưng mà trong thôn cũng không chỉ có Tiền gia là làm như vậy.

Người dân trong thôn đều cảm thấy Tiền gia hiếm có một sinh viên đại học nào trong làng, con cái đều trưởng thành tốt nên tiêu nhiều hơn là chuyện bình thường. So sánh với những người khác, Tiền gia đòi hỏi nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn lại là rơi vào chị em Tiền gia, của hồi môn cũng khá xa hoa.

Hai người lớn lên với thói quen hoàn cảnh khác nhau, chân chính sống cùng một chỗ nhất định là sẽ có xung đột. Ba mẹ Kiều gia hiểu thói quen của họ, nhưng cũng không hy vọng con gái phải chấp nhận sống như vậy.

Người trong thôn nhiều như vậy, việc ba mẹ Kiều gia hỏi thăm chuyện Tiền gia, rất nhanh liền truyền tới tai mẹ Tiền.

Trong thôn vốn có người ghen ghét với người Tiền gia, cố ý cười nhạo con trai Tiền gia đọc sách vô dụng, đi làm trai bao. Dựa theo sự mạnh mẽ của mẹ Tiền, đương nhiên là sẽ không chịu thiệt thòi này, cãi nhau một hồi, mới thở hông hộc mà gọi điện thoại cho con trai."

"Con cũng đã đến tuổi thành gia, điều kiện nhà chúng ta không tốt, ba mẹ nhà gái người ta lo lắng cũng là việc bình thường. Nếu con chăm chỉ hơn, làm được điều gì đó và sống tốt thì mẹ cũng đã vui lòng, người khác nói cái gì thì cứ coi như là đánh rắm đi! Nếu lại có người dám nói cái gì, mẹ nhất định sẽ không tha cho bọn họ!"

Mẹ Tiên dặn dò xong, không nhịn được mà hỏi con trai,"Mẹ nhớ là cô gái cùng con đi Thanh Giang học không phải là họ Khương sao? Mẹ nghe chị hai của con ở trên trấn nói rằng hình như là con gái nhà bên ở thôn bên cạnh, sao lại là họ Kiều? Là mẹ nhớ nhâm sao?"

Mẹ Tiền đã có tuổi rồi rồi, bao năm làm việc vất vả và lo lắng đã khiến cho sức khỏe của bà ấy ngày càng yếu đi, bệnh cao huyết áp và trí nhớ kém đã tìm đến cửa nhà rồi, lúc nói câu này bà ấy cũng không chắc lắm.

Mẹ Tiền chỉ nghĩ mình nhớ nhầm nên tiếp tục mắng con trai: "Khi con nói rằng con đã sớm tìm được bạn gái, mẹ lo lắng cho con đang đi học thì yêu đương làm gì. Con nói tốt nghiệp sẽ cùng người ta kết hôn, tính toán thời gian đã mấy ngày rồi, chẳng trách ba mẹ con bé đã nhờ người đến hỏi thăm..."

"Mẹ!" Tiền Việt Dương không kiên nhẫn ngắt lời,"Việc này mẹ đừng quản nữa! Họ Khương mẹ nhớ lầm rồi, không có ai họ Khương cả. Không nghĩ tới còn chạy đi tìm mẹ, mẹ yên tâm, rất nhanh hai ông bà già kia sẽ không nhảy loạn nữa. Sẽ kết hôn thôi, cô ấy rất nghe lời... Đúng rồi, chị hai con muốn làm gì vậy, lần trước bảo chị ấy chuyển tiền khi nào thì chuyển đây?"

Nghe được lời này mẹ Tiên thoáng ngây ra.

Con trai của bà ấy đã lên thị trấn học từ khi vào cấp 3, những ngày nghỉ lễ hiếm khi về nhà, cũng chỉ đến lúc muốn đưa đồ cho con trai bà ấy mới gặp mặt một lần, thậm chí không nỡ gọi con trai về hỗ trợ trong lúc bận việc đồng áng. Lúc này bà ấy mới nhận ra đã lâu rồi bà ấy không được gặp con trai mình.

Con trai rất quan trọng, nhưng mẹ Tiền cũng không phải là người một lòng một dạ trách móc nặng nề con gái. Con cái chênh lệch tuổi tác rất lớn, bà ấy đã từng sinh không ra được con trai bị trào phúng bị đánh chửi, là con gái luôn bên cạnh bà ấy, càng hiểu được nỗi lo lắng của người khi phải gả con gái.

Bà ấy tự hào vì Tiền Việt Dương thi đậu trường trên thị trấn rời khỏi nơi rừng núi hẻo lánh, cũng vì sự thay đổi của con trai mà vừa sợ vừa giận, nghĩ đến sau này người khác sẽ nói như thế nào, mẹ Tiền - người đã cố gắng dũng cảm cả đời lại xấu hổ hoàn toàn chịu không nổi.

"Chị hai của con? Đợi đã, có phải vì con mà nó bị mất việc không?"

Giữa ánh sáng trong phòng, mẹ Tiền suy nghĩ cẩn thận lúc trước con gái về nhà miễn cưỡng cười vui vẻ, huyết áp vốn đã không hạ trong nháy mắt lại tăng lên.

Tiền Việt Dương còn đang trả lời qua loa, mẹ Tiên càng nghĩ càng thấy không đúng,"Không đúng, mẹ không nhớ lầm, chính là có một đứa con gái họ Khương! Con có phải muốn làm Trần Thế Mỹ không? Nhà chúng ta không có tiền, nhưng cũng không thể đi hại người, bà đây cũng không nuôi nổi Trần Thế MỹI Làm chuyện xấu thì phải bị chỉ trích sau lung cả đời! Thằng nhãi con, con có nghe thấy không."

Mẹ Tiền muốn nói thêm điều gì đó nhưng bà ấy không thể thốt nên lời.

"Được rồi được rồi mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa, sau này con sẽ mang mẹ vào thành phố sống thật tốt nha." Tiền Việt Dương đặt điện thoại bên cạnh, cuối cùng không nghe thấy tiếng mắng nữa, bình tĩnh an ủi bà ấy. Nói xong anh ta sốt ruột cúp điện thoại.

Mẹ Tiền đột nhiên bị cao huyết áp, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nằm trên mặt đất, m.á.u dần dần lạnh đi. Sau vài ngày, người ta phát hiện ra bà ấy người luôn luôn siêng năng nay lại không thấy ra ngoài làm việc, đã c.h.ế.t tại nhà.

Tiên Việt Dương trở về chịu tang, anh ta đương nhiên biết rõ mẹ mình c.h.ế.t như thế nào. Nhưng lễ an táng đã hoàn tất như không có chuyện gì xảy ra, các chị em tưởng anh ta là người thành phố nên không cho anh ta làm những việc nặng nhọc mà chỉ nhận trách nhiệm mặc tang túc trực bên linh cữu, đánh cờ, ném chén, cũng là đủ rồi.

Mẹ Tiền mới c.h.ế.t vốn rất đần độn, hồn phách thật sự là bị con trai của mình, người đang tiếp tục giả vờ làm cho bà tức c.h.ế.t phải tỉnh dậy, tỉnh lại đuổi theo anh ta, nhất định phải làm rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mới được.

Theo chân cậu con trai đã không còn quen biết, bà ấy phát hiện ra sự thật lừa dối cô gái còn đáng sợ hơn bà ấy nghĩ rất nhiều.

"Cháu cho rằng, nó chỉ lừa mỗi một mình cháu? Nó vì cái gì mà mãi không thể có nổi một tấm chân tình?" Mẹ Tiền cười lạnh nhìn Kiều Tinh nghe đến ngây người.

"Trước cháu cũng có một cô gái họ Khương cũng nghĩ như vậy. Lớn hơn nó 2 tuổi nhưng đi học muộn hơn, mới học cấp 3, tuy rằng học lực không giỏi nhưng vốn dĩ có thể thi vào một trường ở bên ngoài. Nghe lời ngon tiếng ngọt của nó, ngay cả thi cũng không đi, tốt nghiệp trung học cơ sở liền đi làm kiếm tiền... Khương gia nuôi cô gái lớn như vậy, một phân tiền cũng không lấy, cô gái lại mong muốn đưa cho thằng nhãi này!"

"Lúc đó nó vẫn còn trẻ tuổi, tôi nghe nói còn để lộ tin đồn ra, vẫn cung cấp cho nó đến khi học đại học, hay rồi, vừa quay đầu liền không nhận! Cô gái đó đến bây giờ vẫn không biết đi đâu rồi."

"Còn có ỷ vào cưng chiều của chị gái đối với nó, lừa gạt chị gái móc sạch tiền nhà chồng, cung cấp cho nó làm cái này làm cái kia... Hiện tại đến lượt cháu bỏ tiên móc người, như thế nào, cháu một mực vẫn cho rằng nó đang bảo vệ cháu ư? Công ty của nó vẫn còn một nữ phó tổng mạnh mẽ vang dội đấy,

Lời nói của mẹ Tiền, như một cái búa nặng nề đập thẳng vào đầu Kiều Tinh, đập đến cô ấy đầu váng mắt, môi phát run, sắc mặt tái nhợt.

Hổ thẹn là giả, thật lòng là giả, ngay cả cố gắng ra khỏi sơn thôn, hai tay dốc sức làm việc cho tương lai cũng là giả.

Kiều Tỉnh nhìn quỷ hồn xám xịt phía trước, nhìn vê phía Tiên Việt Dương, người đang bị đánh sưng mặt. Khuôn mặt tuấn tú của Tiên Việt Dương dường như bị vặn vẹo thành một con ma đáng sợ, ý cười trong mắt hoàn toàn biến thành tức giận, anh ta nhìn chằm chằm vào mẹ Tiền, không biết đang nghĩ cái gì.

Với thông tin quan trọng, Kiều Tinh cuối cùng cũng nhớ ra người phụ nữ điên hôm nay có vẻ quen quen. Cô ấy đã xem qua album ảnh của Tiền Việt Dương, những năm trước có rất ít, chỉ có ảnh tốt nghiệp cấp hai và cấp ba, còn ảnh tốt nghiệp đại học thì nhiều hơn.

Có một cô gái trẻ từng xuất hiện trong ảnh chụp câu lạc bộ khi Tiên Việt Dương mới nhập học.

Tuy rằng khuôn mặt rõ ràng già đi rất nhiều, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đích thật là cùng một người.

Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là người đầu tiên bị anh ta lừa dối, cô gái họ Khương người đã phải trả giá tất cả rồi lại bị bỏ rơi.

Đúng vậy, tuy Tiên Việt Dương xuất thân không tốt nhưng anh ta biết rất nhiều thứ và tích cực tham gia các câu lạc bộ... Tiền của anh ta đến từ đâu?

Trước đây Kiều Tinh cho rằng Tiền Việt Dương là tự mình kiếm được, cho rằng anh ta có năng lực, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy rồi.

Từ khi ở cùng nhau, mối quan hệ giữa Tiền Việt Dương và cô ấy dần dân không còn thân mật như trước nữa. Cô ấy vốn còn có thể tự an ủi mình rằng là Tiền Việt Dương quá bận rộn, là sau khi bọn họ ở cùng một chỗ có thể trực tiếp nói chuyện, không cần liên lạc quá nhiều thông qua điện thoại di động.

Nhưng... Tiền Việt Dương đã để mắt đến những người khác, như vậy lúc ở bên cô ấy, có phải cũng có một người khác đang lo được lo mất hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play