Trần Hi đến nhận bình tro cốt, lại được tặng kèm một tổ tông. Con quỷ đã c.h.ế.t nhiều năm thật sự đã xuất hiện ở trước mắt cô ấy, cảm giác này không nói cũng biết có bao nhiêu quái dị.
Nghĩ đến Lâm Xán nhảy qua nhảy lại trên cái chân đau của mình, Trần Hi cười không nổi.
Lúc tổ tông còn chưa xuất hiện thì mộ nhà mình bị trộm mà không phát hiện là chuyện cười, sau khi ông ấy xuất hiện rồi, đứa chắt tốt này, trực tiếp làm tổ tông tức giận đến quan tài cũng không kìm được!
Quả nhiên sau đó, Trần Kim Bảo cười lạnh: "Chắc bác cả và con trai bác cả đều còn sống nhỉ? Gọi bọn họ cút ra đây cho lão phu!"
Chuyện quỷ hồn hiện hình không cần phải để cho cả nhà đều biết, nhưng vẫn nên chú ý tới hậu sự của ông ấy nhất, con cháu cũng nên nghiêm túc tế bái, dù thế nào Trần Kim Bảo cũng phải mắng bọn họ một trận mới hả giận được.
Sắc mặt của Trần Kim Bảo đối với con trưởng thừa kế tửu lâu không nhịn được mà mưa rền gió dữ, vừa quay đầu lại đã là mưa thuận gió hòa: "Cả chắt gái Tiểu Mân của ông cùng thế hệ của cháu có đến không?”
"Tiểu Mân à, Lão Trần ông muốn biết chuyện gì cứ hỏi tôi!" Lâm Xán cướp lời đáp lại Trần Kim Bảo: "Đầu bếp chính mà đời sau của nhà các ông dự định, sau khi lớn lên sẽ tiếp nhận luôn, bận rộn đến mức không thể làm gì."
Trước đây Trần Kim Bảo từng lên mạng tìm kiếm nhân sự của nhà hàng nhà mình, ông ấy đã biết chắt gái có tài nấu nướng thiên phú của mình đã thành công trong việc trở thành đầu bếp, nhưng khi nghe Lâm Xán thuật lại quyết định ở trong nhà, vẫn không nhịn được mà yên tâm hơn rất nhiều.
Quản lý hành chính và đầu bếp chính của nhà hàng là khác nhau, đầu bếp dựa vào tay nghề, hành chính thì dựa vào thừa kế.
Quản lý có thể mời người khác, nhưng tay nghề không thể như vậy, thật sự không thể như vậy, cũng may con cháu trong nhà ông ấy vẫn chưa quên gốc rễ.
Lâm Xán nghĩ đến Trân Mân, sụt sịt không nói nên lời: "Tiểu bối ở độ tuổi này có thể đạt đến tay nghề của Trần Mân bây giờ, cũng chỉ thấy có mỗi mình con bé. Con bé có thiên phú còn phải lao động khổ sai, tôi dạo chơi ở nhà các ông, vẫn chưa thấy ai ngủ muộn như vậy. Tôi nhìn mấy ngày trời, được rồi, còn có thể thức muộn hơn cả quỷ như tôi! Ba giờ sáng ngủ năm giờ sáng dậy, Diêm Vương còn phải khen sức khỏe tốt, nếu tiếp tục bóc lột như vậy, nói không chừng khi quay về còn có thể gặp quỷ. Ngay cả thời gian cùng người nhà đến đón ông cũng phải nhân lúc tập luyện xong."
Trần Kim Bảo không đồng ý: "Sức khỏe mới là tiên vốn để phấn đấu, tôi nhớ Tiểu Mân mới hai mươi... hai mươi mấy tuổi đúng không? Không thể để con bé làm như vậy được."
Trân Hi nghĩ đến việc trong nhà chọn ra em họ làm đầu bếp chính tiếp theo, không nhịn được mà có chút ưu sầu trong lòng.
Khi cha Trần Hi phát hiện cô ấy cũng có chút tài nấu nướng thiên phú, cũng đã có ý muốn cạnh tranh vị trí đầu bếp chính thế hệ này. Nhưng khi một người thông minh hơn mình, có năng khiếu hơn mình, chăm chỉ hơn mình, tính cách lại thân thiện và tỉnh táo hơn mình, rất khó có thể nảy sinh ý muốn tranh giành với đối phương.
Cách biệt giữa bọn họ là quá lớn, ngoan ngoãn ăn chia hoa hồng, chuyển cuộc thi khác mà chơi không phải cũng rất tốt saol
Trần Hi gửi tin nhắn cho bác cả, nhìn bản thân nhắn tin tổ tông gọi người đến, cô ấy có cảm giác bất hạnh vì tài khoản của mình sẽ bị nghi là bị hack.
Cũng may đại khái là vì lúc trước Lâm Xán từng hoạt động ở tửu lâu, bác cả Trần ít nhiêu cũng tin một chút, nhanh chóng gọi điện đến.
Nhìn người thanh niên đối diện trẻ hơn ông nội trong ấn tượng nhiều, bác cả Trần trở thành người thứ hai nghi ngờ nhân sinh.
Con trai lớn của Trân Kim Bảo bây giờ cũng đã hơn tám mươi tuổi, không biết dùng điện thoại di động, đeo kính lão ngồi đối diện, cố gắng híp mắt phân biệt hình ảnh người đối diện trong video trên điện thoại di động.
Nhìn nửa ngày, Trân Kim Bảo đã mắng con trai mình một trận. May mắn lần này gặp được bạn cũ từng quen biết, nếu gặp phải ác quỷ thì sao?
Người thanh niên mắng ông lão tóc bạc phơ như mắng cháu trai, Trần Hi đã sớm chuồn đi, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra địa vị thống trị của ông cố nội trong nhà.
Khi tiếng mắng chửi dừng lại, con trai lớn của Trần Kim Bảo, cũng chính là ông nội bây giờ, chậm chạp cầm điện thoại di động, cười ha hả trả lời: "A, là cha đã trở lại."
Trần Kim Bảo lập tức nói không ra lời, một hồi lâu mới nhắc nhở: "Nghỉ thức gì thì làm đơn giản một chút, đừng làm quá lâu, lão phu là cha ruột bọn ngươi còn ở đây, nhận bình tro cốt thì có gì quan trọng."
Trân Kim Bảo biết là nghi thức đến nhận tro cốt, ông ấy vốn muốn Trần Mân đừng tới, sau khi biết, lập tức không cần đến một chuyến. Nhưng Trần Kim Bảo nghĩ lại một hồi, chuyện này cũng là hoạt động tập thể của cả gia tộc, nếu như Trần Mân không tới, khó tránh khỏi có người có suy nghĩ khác, vậy nên ông ấy dứt khoát thỏa hiệp.
Bác cả Trân và cha ông ấy, cũng là con trai lớn của Trần Kim Bảo, tạm thời ngồi máy bay chạy tới cũng có chút không kịp, bọn họ ngồi đối diện, nghe lão gia tử hướng dẫn sắp xếp mọi chuyện.
Trần Kim Bảo nhìn con cháu ở đối diện, vẻ già dặn lại lộ ra thân thái như trẻ con ở trước mặt ông ấy, từ từ dừng lải nhải: "Các con đều lớn rồi, ta không có gì phải lo lắng nữa. Tự mình sống cho tốt đi."
Không đợi Trần Hi nói, Trần Kim Bảo đã cúp điện thoại trước.
Trân Kim Bảo nhìn màn hình đen thui, ông ấy không nhịn được mà nhớ tới trước đây.
Phản ứng đầu tiên của ông ấy khi thay đổi hình ảnh là lựa chọn độ tuổi này, đây cũng là ngày tháng ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ của Trân Kim Bảo. Không phải dáng vẻ sau này ông ấy cả đời chỉ để ý đến sự nghiệp, xây dựng đại tửu lâu, mà là lúc cha mẹ người nhà của ông ấy còn sống, khi ông ấy còn là một tiểu thiếu gia, học nấu ăn bên cạnh người nhà.
Thời niên thiếu luôn muốn chứng minh bản thân, trải qua thăng trâm để đổi lấy vinh dự tài phú, khi già rồi, nhớ thương vẫn là quá khứ học làm đầu bếp, oán giận công việc quá vất vả, xin người nhà an ủi, oán giận người nhà lải nhải dạy bảo quá đáng ghét.
Nhân sinh giống như một vòng luân hồi, Trần Kim Bảo hoài niệm người thân thuở ban đầu của ông ấy, người thân sau này nuôi lớn ông ấy. Cái c.h.ế.t ngăn cách con người, từ đó đưa tiễn cha mẹ, tạm biệt con cháu, vẫn phải một mình bước chân vào vòng luân hồi.
Trân Hi không biết nên nói gì cho phải, cẩn thận đứng ở bên cạnh. "Ông đã đi được chưa?" Bà chủ quán ăn khuya Diệp Tuyển ở bên hỏi.
Trần Kim Bảo nghiêng đầu, khi ông ấy nhìn thấy người bạn cũ vừa mới gặp lại thì cảm thấy không nỡ vừa có chút lo lắng, ông ấy cười cười: "Lâm Xán còn thiếu nợ, ở lại thêm vài ngày nữa, chờ ông ta rồi cùng đi đi."
Lâm Xán cười cười xoa tay: "Được rồi, đi ăn cơm đi!" Ông ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Trần Hi, Lâm Xán ríu rít mấy câu: "Đừng nói, mấy quán ăn nổi tiếng trên mạng bây giờ, mùi vị không được tốt lắm, càng làm càng rác rưởi, tiểu nha đầu có đôi khi còn phải khen ngợi mấy câu, kiếm tiền cũng không dễ dàng."
Trần Kim Bảo vẫy tay gọi chắt gái lại: "Cháu không định quay về làm đầu bếp à?”
"Cháu thích công việc hiện tại. Sau này... lựa chọn của Lâm lão tiên sinh cho cháu không ít ý tưởng, sau này, cháu có thể chuyển sang làm chuyên mục đánh giá và viết về ẩm thực. Ngoại trừ đồ bản thân tự làm ra, có thể chia sẻ hương vị và niềm vui của các cửa hàng cũng là một loại hưởng thụ." Trần Hi nói thêm: "Ông cố nội và Lâm lão tiên sinh chắc hẳn là người rõ ràng nhất không phải sao?"
Hai người bạn cũ nhìn nhau cười. Đầu bếp và thực khách vốn hỗ trợ lẫn nhau, làm sao có thể phân cao thấp chứ.
Trần Hi không nghĩ tới mình sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra ở chỗ ông cố nội coi trọng nhất là truyên thừa trù nghệ, nghĩ đến trong nhà phần lớn còn cảm thấy cô ấy không làm việc đàng hoàng, lão quỷ ngược lại càng khai sáng Trần Hi.
Một lần ăn cơm ở quán ăn khuya rất nhiều trắc trở, nhưng dù vậy, hương vị vẫn ngon và khắc sâu trong lòng.
Trân Hi quyết định tiếp theo sẽ ở lại Thanh Giang một thời gian, cố gắng đi tìm món ngon và thử sức, mỗi ngày đều đổi món ăn chính làm bất ngờ nhiều hơn cho quán ăn khuya.
Thanh Tĩnh lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao ngọt Trân Kim Bảo cho, lấy ra hai cái vừa hay mỗi cái mỗi vị.
Cô ấy hơi đau lòng: "Ông phải ăn ít đi!"
Lão thiên sư ném bánh bao ngọt vào miệng, lớp vỏ bánh giòn nứt ra, mùi thơm của hạnh nhân tỏa ra. Ông ta uống một ngụm Coca-Cola rồi nói: "Con người ham ăn uống là chuyện bình thường. Con người giỏi ăn uống, không phải lòng tham mà là ham muốn cuộc sống trần thế".
Chậm rãi nghe thì có vẻ như lấy đồ ăn để giảng đạo, nhưng nếu nghe kỹ thì...
Chánh Ngôn sư thúc vội đến hiện trường: "... Người bỏ lon Coca-Cola xuống trước đã. Tay nghề của quán ăn khuya rất ngon việc làm ăn rất tốt, lần sau con mua, không, lần sau Thanh Tĩnh sẽ mua cho người. Lần sau xuống núi sẽ đến thăm Diệp đạo hữu."
Trước khi anh ta bước vào, lão thiên sư đã uống đến giọt Coca-Cola cuối cùng: "Đã xong!"
Mọi người trong quán ăn khuya đều không biết rằng các đạo sĩ Bạch Vân sắp trở thành một trong những khách hàng xếp hàng đặt hàng, khi Thanh Tĩnh đang ăn thì quán ăn khuya đã đóng cửa.
Lâm Xán đã bán mình để trả nợ, quyết tâm ăn một bữa ăn khuya cuối cùng của ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT