Lại là tôi đây =))
Chờ edit mòn đíc, nên toi lại tự lết vậy khà khà
❗️[Trước khi đọc truyện, mng đọc chương 35 giúp mình.]❗️
WARNING: Văn phong không xuất sắc, đọc sẽ có cảm giác bị lậm qt, sượng, không thích vui lòng lướt qua.
Mục đích để chủ nhà đọc off, bên wp chủ nhà đếch vào xem được.
📌Từ c1-c24: nguồn từ TYT, toi k đọc bên Wattpad nên đừng ai hỏi tôi có lấy chương bên đó k nhé.
📌Từ c24 trở đi: nguồn từ Wiki, tự edit.
📌 Mình bẻ chương, vì thế số chương bên mình sẽ khác bên wiki.
📌Là EDIT, không phải DỊCH.
————————————-
ĐOÁ HỒNG KIỀU DIỄM CỦA ĐẠI LÃO HÀO MÔN
Hán Việt: Hào môn đại lão đích kiều kiều mân côi
Tác giả: Hỉ Thuỷ Mộc
Tình trạng: Đang lết
Tổng chương: chưa biết
Thể loại:Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Chủ thụ , Duyên trời tác hợp
CP: Lục Đình x Thẩm Kiều
——————
VĂN ÁN:
Thẩm Kiều bị tật hai chân, cảm thấy mình không khác gì một phế nhân.
Cậu để tóc dài, tên lại thiên nữ tính, cả gương mặt cũng khó bề phân biệt được là nam hay nữ,
Cậu giống như một gốc hồng đang mùa nở rộ, thời gian nở hoa càng dài thì tử khí càng nặng.
Rốt cuộc em gái cậu nhịn không được nhìn cậu bằng ánh mắt căm ghét, bảo cậu cuốn xéo khỏi nhà mình.
Mẹ cậu nói, "Thẩm Kiều, mày hai mươi mốt tuổi rồi, bao lâu nay nhà họ Thẩm nuôi mày, giờ mày tự lo thân mình đi."
Thế là cả cậu và xe lăn đều bị vứt ra đường.
*
Lục Đình leo ra từ núi thây biển máu, tuổi còn trẻ đã trở thành người cầm quyền nhà họ Lục, là tên điên chính cống trong mắt người ngoài.
Ngày đầu tiên về nước, anh dự tiệc mừng thọ của bà ngoại, bà lão luôn hiền hòa với người ngoài sầm mặt đuổi anh đi rồi ném món quà đắt tiền vào thùng rác.
Trời mưa tầm tã, anh gặp Thẩm Kiều trong mưa.
Thanh niên ngồi trên xe lăn, toàn thân ướt sũng.
Chỉ có gương mặt kia đẹp như diễm quỷ bò ra từ đáy vực.
Chàng trai cao lớn cầm ô khẽ cúi người trước mặt cậu.
"Cậu muốn đi theo tôi không?"
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt màu xanh xám.
Trời mưa xối xả, thế giới của cậu bị mưa to nhấn chìm, chỉ có một chàng trai xa lạ chìa tay ra với cậu.
Thế là cậu cam chịu đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
*
Việc kinh doanh của nhà họ Thẩm lao dốc không phanh, Thẩm Thu Hòa móc nối quan hệ, tiếp cận Lục Đình.
Người đứng đầu nhà họ Lục cao quý khó lòng với tới kia giờ phút này lại cam tâm tình nguyện khom lưng quỳ một chân xuống đất, quần tây đắt tiền dính bụi, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ dịu dàng mà bà ta chưa thấy bao giờ.
"Nhà bếp hầm canh xong rồi, Kiều Kiều, ăn thêm chút nữa nhé?"
Bỗng chốc bà ta nhìn thấy đứa con trai bị mình đuổi ra khỏi nhà ngẩng đầu lên trong ngực anh.