Tiêu Nguyên Thịnh trốn ở lưu để hơn một canh giờ, đoán rằng Du Trinh đã đi rồi thì mới mang theo Dung Khâu về phủ Định Quốc Công.

Triệu phu nhân tức giận nói: “Thời gian con ở lại Kinh Thành vốn đã không nhiều, không dễ gì mới về được một chuyến, lại còn động một tí là đi lưu để, sợ mẹ và Thanh Nhi làm phiền con đúng không?”

Một khi Triệu phu nhân than oán thì sẽ không biết đầu đuôi. Tiêu Nguyên Thịnh biết rõ tính tình mẫu thân, nếu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng được yên tĩnh.

“Không phải là con không muốn ở nhà với mẫu thân và Thanh Nhi nhiều hơn, đến lưu để cũng là bất đắc dĩ thôi.” Tiêu Nguyên Thịnh có chút khó chịu xoa thái dương: “Là để tránh Du Trinh.”

Triệu phu nhân hiểu được, không khỏi tức giận nói: “Nhìn cái dáng vẻ không biết xấu hổ đó của ả, mẹ cũng thấy thẹn cho thánh thượng.”

Tiêu Nguyên Thịnh lấy cớ dưỡng bệnh không gặp khách lạ, ả vẫn đến nhà thăm hỏi ba ngày hai cữ, có dụng ý khác, cả nhà đều biết. Lúc Tiêu Nghị còn sống đã dựa vào quân công thực sự để thăng chức, Tiêu gia cũng không có tâm tư thấy sang bắt quàng làm họ. Triệu phu nhân biết rõ tính mình hung hăng, không hầu hạ nổi con dâu là Công chúa, sở dĩ năm đó đã tránh né Du Trinh còn không kịp, bây giờ càng hơn thế nữa. Thế nhưng ả có thân phận Công chúa, lại không dám để cửa đóng trước mặt nàng ta.

Triệu phu nhân thở dài: “Mẹ của Thanh Nhi cũng là người phúc ngắn mệnh bạc, nếu như nó vẫn còn sống, vậy thì sao lại để cho Du Trinh quấn lấy được. Bây giờ mẹ lo nhỡ đâu Thánh thượng tứ hôn.”

Đang nói chuyện thì quản gia đưa một hộp quà từ gian ngoài vào, nói rõ là do Thập thất Vương gia phái người đưa tới.

Tiêu Nguyên Thịnh mở hộp quà ra, bên trong là một tờ giấy hoa mai rộng hai tấc, Triệu Phỉ mời hắn tối nay đến lầu Bách Hoa dự tiệc.

Thân làm đại quan biên cương, hắn không qua lại mật thiết với thân vương trong triều để tránh dẫn tới nghi kỵ. Có điều vị Thập thất Vương gia Triệu Phỉ này là ngoại lệ, hắn ta không tham dự triều chính, là thân vương nhàn hạ có tiếng, là một tay ăn chơi chè chén lão luyện, bởi vì mẫu thân hắn là Việt Quý phi ở trong cung rất được sủng ái nên Thánh thượng cũng cho phép hắn ta thích làm gì thì làm trong Kinh Thành.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thịnh ước lượng một phen, cũng không muốn đắc tội vị thân vương nhàn hạ này, thế là khi trời sập tối đã mang theo Dung Khâu đi đến đó.

Lầu Bách Hoa mới xây, khai trương chưa được mấy ngày, đây là lần đầu Tiêu Nguyên Thịnh đến đây. Đứng bên ngoài lầu đã ngửi thấy hương hoa nồng đậm bay qua tường. Trong lầu là đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, hành lang chín khúc tạo thành hình cánh hoa, ở giữa là một con dẫn suối nước nóng, hai bên đủ loại mẫu đơn thược dược, hoa mai, nghênh xuân, giờ phút này vẫn đang trong mùa đông khắc nghiệt, những loại hoa tươi vốn nên nở rộ vào mùa xuân này được hơi nóng của lò sưởi thúc nở, yêu kiều xinh đẹp, khoe màu đua sắc, đặt mình trong tòa nhà, hương hoa nức mũi, ấm áp vui vẻ, giống như đang trong cảnh mùa xuân tháng ba.

Tiêu Nguyên Thịnh ngẩng đầu nhìn mấy căn phòng riêng trên lầu, cũng không biết Triệu Phỉ đang ở phòng nào, hắn định gọi người làm đến hỏi.

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: “Trinh Thiệu, ta ở đây này.”

Triệu Phỉ dựa vào lan can, cổ áo mở hờ, tay cầm chén rượu, vui vẻ hớn hở vẫy tay với hắn.

Tiêu Nguyên Thịnh ngẩng đầu nhìn sang, không khỏi nhíu mày lại. Triệu Phỉ và Du Trinh trông có chút giống nhau, thế nhưng hôm nay trên đầu hắn ta còn cài một đóa hoa thược dược, có chút nữ tính, thoáng nhìn thì càng giống Du Trinh.

Tiêu Nguyên Thịnh cất bước đi lên lầu, vào phòng riêng. Dung Khâu và mấy người hầu của Triệu Phỉ ở bên ngoài chờ.

Bốn góc trong phòng đốt lửa than, trên bàn bày lò lẩu, càng thêm nóng nực, chẳng trách quần áo Triệu Phỉ mỏng manh, cổ áo cũng mở ra. Tiêu Nguyên Thịnh vốn đã không sợ lạnh, vào phòng ấm như vậy, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Triệu Phỉ vô cùng nhiệt tình gọi hắn ngồi xuống, không hề xa cách mà nói: “Nhanh cởi áo ra.”

Tiêu Nguyên Thịnh cởi áo khoác ngoài rồi treo lên giá áo sau tấm bình phong, nhân cơ hội quan sát xung quanh một phen, bài trí trong phòng không có cái nào không tao nhã tinh xảo, rõ ràng là đã tiêu tốn không ít.

“Vương gia nhã trí quá, tìm được chỗ tốt như vậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nơi này do mấy thương nhân giàu nhất trong Kinh Thành hùn vốn xây lên, mới khai trương mấy ngày trước.” Triệu Phỉ đắc ý chỉ vào bảng hiệu trên nhã các, trên đó viết hai chữ “Trích Tiên”.

“Đó, gian nhã các này đã được tặng cho ta. Cho dù ta không tới thì cũng sẽ không dùng chiêu đãi người khác.”

Trong lòng Tiêu Nguyên Thịnh cười lạnh, triều đình bóc lột thương nhân rất nhiều, động một tí là xét nhà cướp của. Mấy phú thương Kinh Thành này chỉ sợ là kinh hồn táng đảm, sợ ngày nào đó dao kề lên cổ mình, thế là bèn tiêu tốn số tiền khổng lồ tạo ra quán rượu này, ngoại trừ kiếm tiền thì chủ yếu là nịnh bợ những người quyền quý trong triều, mua sự bình an.

Triệu Phỉ rót một chén rượu đầy cho Tiêu Nguyên Thịnh: “Ngươi hiếm khi về Kinh được một chuyến, muốn gặp ngươi một lần cũng không dễ. Lần trước uống rượu với ngươi vẫn là vào ba năm trước.”

Tiêu Nguyên Thịnh biết Triệu Phỉ sẽ không vô duyên vô cớ mời mình uống rượu, dứt khoát nói thẳng: “Vương gia gọi ta đến có phải có việc không?”

Triệu Phỉ cười hì hì nói: “Muốn nhờ Trinh Thiệu kiếm giúp ta vài con ngựa tốt.” Từ sau khi Bắc Nhung dẹp bỏ chợ trao đổi trà - ngựa, ngựa tốt hay ngựa khỏe đã là ngàn vàng khó cầu.

Tiêu Nguyên Thịnh cười: “Cái này thì dễ.”

“Vậy thì ta cảm ơn ngươi trước.” Triệu Phỉ đưa chén rượu cho hắn, Tiêu Nguyên Thịnh không thể từ chối sự nhiệt tình của hắn ta, uống một hơi cạn sạch.

Chén rượu vừa đặt lên bàn thì đột nhiên rèm châu bên ngoài vang lên mấy tiếng đinh đang giòn giã: “Thập Thất hay lắm! Uống rượu mà cũng không gọi ta.” Một mỹ nhân phong thái yểu điệu đi từ bên ngoài vào.

Triệu Phỉ vội vàng đứng lên, chắp tay nhận lỗi: “Tỷ tỷ thứ tội. Tỷ mau ngồi đi.”

Tiêu Nguyên Thịnh vừa thấy người tới thì hận không thể co cẳng bỏ chạy.

Du Trinh mị nhãn như tơ nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thật là trùng hợp, Trinh Thiệu cũng ở đây à.”

Tiêu Nguyên Thịnh bất chấp khó khăn mà hành lễ: “Bái kiến Công chúa.”

“Miễn lễ.”

Du Trinh mặc một chiếc áo khoác lông chồn trắng bên ngoài, sau khi cởi ra, bên trong lại là bộ váy dài đỏ rực, nàng ta cố ý móc áo lông chồn lên áo khoác ngoài của Tiêu Nguyên Thịnh, sau đó thì yểu điệu thướt tha đi đến trước mặt hắn. Váy áo xinh đẹp rườm rà quét qua ủng của hắn, nhẹ nhàng hạ xuống giống như một đóa hoa sen hồng bay xuống.

Du Trinh không hề khách sáo mà ngồi vào chỗ của Triệu Phỉ, khẽ nâng cằm, nở nụ cười xinh đẹp với Tiêu Nguyên Thịnh: “Ngồi đi. Ngươi cũng giữ lễ tiết quá rồi đó. Với Thập Thất thì tùy ý như vậy, sao thấy ta thì lại câu nệ rồi, chẳng lẽ ta còn ăn ngươi được à?”

“Vi thần không dám.”

Nàng ta hờn dỗi liếc nhìn hắn: “Có gì mà dám hay không dám, muốn gặp ngươi khó như lên trời đó. Mỗi lần đến phủ, phu nhân đều nói ngươi không ở nhà.”

Tiêu Nguyên Thịnh cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm đó bao lấy khuôn mặt hắn. Trong lòng vừa tức vừa hận, lại bất đắc dĩ chỉ có thể chịu đựng.

“Đây là rượu gì vậy? Không thơm gì cả.” Du Trinh bưng chén rượu lên, bĩu môi khinh thường, nói với Triệu Phỉ: “Đệ xuống dưới mang rượu ngon trong xe ta lên đây.”

Triệu Phỉ cười hì hì đáp lời, vô cùng biết nhiều mà nhanh chóng xông ra khỏi cửa. Bên ngoài chính là người hầu của hắn ta, cứ phải để người đường đường là thân vương như hắn ta chạy đi lấy rượu à?

Giờ phút này Tiêu Nguyên Thịnh đã hoàn toàn hiểu ra, là Du Trinh lợi dụng Triệu Phỉ dụ hắn ra đây.

Trong nhã các chỉ còn lại Du Trinh và hắn, Tiêu Nguyên Thịnh suy nghĩ xem mình nên tìm cớ gì để rời đi ngay, đang muốn lên tiếng thì lại thấy Du Trinh nhúng móng tay đỏ tươi vào chén rượu, thấm một ít nước rồi viết hai chữ Trinh Thiệu lên bàn.

Tiêu Nguyên Thịnh tức giận đến mức đầu óc choáng váng, không ngờ sau khi xuất giá, Du Trinh còn làm càn hơn năm đó, cả gan trêu đùa hắn một cách trắng trợn như vậy!

“Có người vậy mà lại âm thầm tung tin đồn nhảm nói phu nhân Hứa thị của ngươi bị ta dọa chết. Ta thật sự oan quá.” Du Trinh ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Nguyên Thịnh, u oán nói: “Ta đáng sợ như vậy sao? Có thể dọa người ta chết à?”

Tiêu Nguyên Thịnh lạnh lùng nói: “Công chúa đừng tin những lời đồn đó. Hứa thị sinh xong bệnh mất, không liên quan đến Công chúa.”

Du Trinh hờn dỗi: “Ngươi nghĩ như vậy là được, ta sợ ngươi cũng hiểu lầm ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy Triệu Phỉ chậm chạp không tới, Tiêu Nguyên Thịnh cuối cùng không nhịn được nữa, đứng lên nói: “Thần còn có việc, đi trước một bước.”

Thế mà Du Trinh cũng không ngăn cản hắn, bưng chén rượu lên khỏi bản, đôi môi đỏ chót ra hiệu với hắn: “Uống chén rượu này rồi hẵng đi.”

Tiêu Nguyên Thịnh bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy chén rượu trong tay nàng ta, uống một hơi cạn sạch.

“Đợi một chút ta nhìn xem Thập Thất lên đây chưa.” Du Trinh xách váy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới rồi lầm bầm: “Ủa, Thập Thất chạy đi đâu rồi cà?”

Nói xong, nàng ta đóng cửa sổ lại, ngoái nhìn Tiêu Nguyên Thịnh cười, ánh mắt vô cùng quyến rũ: “Người Thập Thất mời là Tiêu lang, người nên đi là ta. Mời Tiêu lang ngồi.”

Tiêu Nguyên Thịnh chợt cảm thấy toàn thân trở nên khô nóng, dù sao cũng không đến mức vừa nghe một tiếng Tiêu lang là nổi phản ứng chứ.

Kỳ lạ, rượu này do Triệu Phỉ chuẩn bị, vừa rồi hai người còn uống hai chén, Triệu Phỉ và hắn đều không sao, sao chén rượu Du Trinh đưa lại có vấn đề?

Chẳng lẽ trong móng tay của Du Trinh giấu thứ gì đó? Vừa rồi nàng ta đã nhúng rượu viết tên chữ của hắn. Hắn bị hành động trêu chọc đùa giỡn này của nàng ta làm cho lúng túng xấu hổ, trong lúc căm phẫn cũng không chú ý đến chén rượu nàng ta bưng lên có phải chén từng bị nàng ta đụng vào không. Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Du Trinh đường đường là Công chúa tôn quý mà lại làm ra chuyện vô liêm sỉ tới mức này.

“Có phải chàng không thoải mái không?” Du Trinh đến gần, một mùi thơm nồng đậm đột nhiên khiến sự khô nóng trong người hắn tăng lên mấy phần.

Hắn vốn muốn lập tức rời đi, lại phát hiện ra sự khác thường dưới thắt lưng, áo bào không có cách nào che chắn được. Áo khoác ngoài được mắc lên giá áo, hắn không muốn thất lễ càng không muốn bị Du Trinh nhìn thấy, đành phải đứng bất động, muốn cưỡng ép vận khí để áp chế sự khác thường.

Du Trinh đi đến trước mặt hắn, phi bạch [*] trượt xuống từ đầu vai nàng ta, để lộ bộ ngực trắng như tuyết, trên đó là lớp vải thêu hoa mẫu đơn diễm lệ.

[*] Phi bạch (披帛): Dải lụa khoác trên vai.

Một mảng trắng bóng lộ ra trước mặt, càng ngày càng khơi gợi tà hỏa trong người, Tiêu Nguyên Thịnh không biết nhìn đi đâu, thầm phỉ nhổ một câu không biết liêm sỉ.

“Ta có điểm nào kém hơn Hứa thị mà chàng thà cưới nàng ta chứ cũng không quan tâm đến ta?” Nàng ta u oán nhìn hắn, đôi mắt hồn xiêu phách lạc: “Hứa thị bệnh chết. Phò mã của ta cũng chết rồi. Tiêu lang à, chàng nhìn xem, đây chính là duyên phận đó. Quanh đi quẩn lại thì chúng ta vẫn ở bên nhau.”

Tiêu Nguyên Thịnh khàn giọng hỏi: “Ngươi đã bỏ gì vào rượu ư?”

“Đúng vậy, không phải chàng trốn tránh ta sao, ta cứ gạo nấu thành cơm, để chàng đời này cũng không trốn được.” Du Trinh kéo thắt lưng của Tiêu Nguyên Thịnh, lôi về phía ngực mình.

“Công chúa, đắc tội rồi.” Tiêu Nguyên Thịnh bất chấp sĩ diện, đẩy Du Trinh ra, bước nhanh đi đến trước giá áo, lấy áo khoác phủ lên người.

Dung Khâu và thị vệ của Triệu Phỉ canh giữ ở cửa, Tiêu Nguyên Thịnh với vẻ mặt đỏ hồng đi ra, Dung Khâu còn tưởng hắn uống say rồi, bước lên đỡ hắn: “Sứ quân uống nhiều rồi sao?”

Tiêu Nguyên Thịnh không có tâm tình cũng không có thời gian nói tỉ mỉ, áp chế sự khô nóng trong người, bước nhanh ra khỏi cửa.

Dung Khâu không hiểu lắm mà đi theo sau hắn đến trước xe ngựa. Tiêu Nguyên Thịnh ngồi trong xe, mặc dù đã cực kỳ cố gắng kiềm chế nhưng vẫn khó che giấu được sự bối rối, thở hổn hển, mặt đỏ như nước thủy triều.

Dung Khâu là người tập võ, đột nhiên cảm thấy Tiêu Nguyên Thịnh trong xe không thích hợp nhưng lại ngại thân phận của Tiêu Nguyên Thịnh, hắn ta không tiện nói ra hai chữ mị dược, thử thăm dò hỏi: “Có phải Sứ quân trúng độc không?”

Tiêu Nguyên Thịnh khàn giọng nói: “Đi tìm y quán.”

“Không cần đâu.” Một người đi ra từ sau lưng Dung Khâu, hắn mặc áo đen viền lông sáng màu, đeo một chiếc mặt nạ na vũ.

Dung Khâu nghe giọng giống người quen thì thăm dò hỏi: “Phật Ly?”

Tiêu Nguyên Thịnh thường thấy dáng vẻ hắn ta đeo mặt nạ, biết là hắn ta nên không khỏi bật cười: “Ngươi tới thật đúng lúc.”

Vừa dứt lời, một viên thuốc đã được nhét vào miệng hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play