Vi Vô Cực thở hổn hển kéo một chiếc rương lớn ra từ phía sau.

Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Khán Gia Tước lớn như vậy à?”

Kích thước cái khóa trên tủ quần áo của Lý Hư Bạch rất bình thường, còng tay răng cưa cũng chỉ vừa để kẹp cổ tay lại, hơn nữa con chim đồng báo nguy trên bệ cửa sổ còn nhỏ nhắn xinh xắn. Ba món đồ không đến mức phải đựng trong một chiếc rương lớn như vậy chứ?

Vi Vô Cực đứng thẳng người, thở dốc một hơi: “Nữ lang có điều không biết. Bề ngoài cơ quan trông thì đơn giản, nhưng trang bị trong đó vô cùng phức tạp, lắp ráp cũng vô cùng phiền phức. Nếu như xảy ra chút sai lầm nào thì cơ quan sẽ mất tác dụng, trở thành một vật trang trí ngay.”

Thanh Đàn gật đầu: “Thì ra là thế, vừa rồi ta còn nghĩ hai mươi lượng bạc vẫn hơi đắt đấy.”

Vi Vô Cực nghiêm mặt nói: “Nói đúng với lương tâm thì hai mươi lượng bạc này ta còn phải bù thêm vốn đó.”

Bồng Lai tức giận nói: “Ngươi đã kiếm đủ từ lang quân của ta rồi.”

Vi Vô Cực bày ra dáng vẻ nói lý: “Ngươi nói vậy là không đúng rồi. Việc buôn bán chú ý đến việc ngươi tình ta nguyện, một người muốn đánh và một người chịu đánh, không thể ép mua ép bán được. Ta báo giá một trăm lượng thì lang quân nhà ngươi lập tức thoải mái rút tiền ra mà, ta đâu có cướp đâu.”

Bồng Lai: “...”

Vi Vô Cực tiếp tục nói: “Nói thật, ngày đó ta cũng thấy các ngươi ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, giống như kẻ có tiền vậy. Ta cũng không ngờ rằng lang quân nhà ngươi lại không biết cò kè mặc cả, việc này còn có thể trách ta à?”

Bồng Lai trừng hai mắt: “Ha! Nghe ý này của ngươi thì phải trách lang quân nhà ta hả?”

Vi Vô Cực vô tội khoanh tay: “Nếu không thì sao?”

Chiêu trả đũa này đã hoàn toàn chọc giận Bồng Lai, hắn xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau với tên họ Vi kia.

Lý Hư Bạch bình tĩnh ngăn hắn lại, dàn xếp ổn thỏa nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bồng Lai tức giận đi ra ngoài, trơ mắt nhìn Vi Vô Cực kéo cái rương lớn, không hề có ý ra tay giúp đỡ.

Thanh Đàn thấy cái rương của Vi Vô Cực quá lớn, bèn ngồi bên cạnh Lý Hư Bạch, tặng vị trí ở đối diện cho Vi Vô Cực. Bên trong xe vốn cũng xem như rộng rãi nhưng sau khi có thêm Vi Vô Cực và cái rương lớn thì trở nên hơi chật hẹp, chen chúc.

Thanh Đàn lo cái rương này sẽ đụng vào chân nên nhích lại gần Lý Hư Bạch. Lý Hư Bạch thấy thế thì lặng lẽ dịch chuyển sang bên cạnh. Hành động nhỏ xíu này đã khơi dậy lòng chống đối của Thanh Đàn. Nàng cố ý nhích tới gần hắn thêm một chút, Lý Hư Bạch lại im lặng dịch chuyển vào trong.

Thanh Đàn vừa buồn cười vừa tức giận, nhân lúc xe ngựa xóc nảy, nàng cố ý nghiêng người, làm bộ sắp ngã lên người hắn, Lý Hư Bạch sợ tới mức dán sát người vào vách xe.

Thanh Đàn cười mỉm nhìn hắn: “Lý đại phu kiếp trước là con thạch sùng sao?”

Lý Hư Bạch lúng túng sờ sờ cổ áo, không đáp lại.

Thanh Đàn vốn muốn trêu thêm vài câu, thấy Vi Vô Cực ở đối diện đã cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, bèn có chừng có mực mà dừng lại.

Vi Vô Cực không dễ gì mới ngừng cười được, chân thành nói: “Nữ lang nói chuyện thật thú vị.”

Thanh Đàn đáp lại: “Ông chủ Vi cũng rất thú vị.”

Vi Vô Cực cười hì hì xua tay: “Nữ lang gọi Vô Cực là được rồi, không biết xưng hô với nữ lang thế nào đây?”

“Ta tên là Thanh Đàn.”

“Họ Thanh à?”

Thanh Đàn hơi mỉm cười: “Không, họ Sở.”

Bồng Lai đánh xe đi đến Đức Dương Môn, phát hiện ra con đường rời khỏi thành lại bị chặn rồi. Một vài thị vệ mang theo đao và Cấm vệ quân của Kinh kỳ đang tuần tra khắp nơi trên đường phố, hỏi chuyện dân chúng, điều tra từng nhà, có vài cửa hàng đã đóng cửa.

Vi Vô Cực ở trong xe nghe thấy tiếng huyên náo hỗn loạn bên ngoài thì tò mò thò đầu ra, quan sát xung quanh nói: “Có chuyện gì vậy?”

Bồng Lai dừng xe ngựa lại, giao dây cương cho An Tiểu Hổ rồi đi đến bên đường tìm người hỏi thăm tin tức. Không lâu sau, hắn quay về thông báo cho mọi người biết một tin tức chấn động, Tiết độ sứ Tiêu Nguyên Thịnh gặp chuyện ở bên ngoài Đức Dương Môn, hiện tại đang tìm kiếm thích khách khắp toàn thành. Bốn cánh cửa thành đóng chặt, mọi người đều không được phép ra ngoài.

Lý Hư Bạch và Thanh Đàn gần như đồng thời hỏi một câu: “Khi nào sẽ mở cửa thành?”

Bồng Lai lắc đầu: “Không biết.”

Vi Vô Cực đã nhìn quen nên không thấy lạ, nói: “Ta thấy hôm nay các ngươi không ra khỏi thành được rồi, vẫn là tìm quán trọ ở tạm đi.”

Thanh Đàn hỏi Lý Hư Bạch: “Ý của Lý đại phu thế nào?”

Lý Hư Bạch bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vi Vô Cực vội nói: “Các ngươi phải đưa ta về trước đã, nếu không ta sẽ mệt chết vì kéo theo cái rương bự này mất.”

Bồng Lai không thể không quay xe đưa Vi Vô Cực về trước, sau đó lại đi tìm quán trọ. Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên họ đã hỏi liên tiếp mấy quán trọ nhưng chỗ nào cũng đông nghẹt, không còn phòng trống. Vốn dĩ cuối năm, quán trọ trong Kinh Thành sẽ làm ăn phát đạt, giờ thêm việc đột nhiên đóng cửa thành khiến vài người muốn ra khỏi thành chỉ đành bất đắc dĩ đều phải ở trọ, gần như là quán trọ nào cũng đầy người.

Bồng Lai đã đánh xe tìm nửa canh giờ nhưng vẫn không tìm được quán trọ để đặt chân, không khỏi sốt ruột, nói với An Tiểu Hổ: “Phải làm sao đây, chẳng lẽ tối nay chúng ta phải ngủ ở đầu đường xó chợ à?”

An Tiểu Hổ gãi đầu: “Hay là chúng ta ngủ nhờ ở Vi gia một đêm đi. Cho hắn thêm ít bạc là được.”

Bồng Lai tức giận nói: “Nếu không phải vì đưa hắn về làm trễ nãi thời gian, chúng ta cũng sẽ không đến mức không tìm được quán trọ, còn phải cho hắn bạc à? Hừ!”

An Tiểu Hổ âu sầu nói: “Ta chỉ sợ cho bạc mà hắn không chịu đó.”

Bồng Lai tức giận nói: “Cái dáng vẻ tham tiền đó của hắn sao lại không chịu chứ!”

Lý Hư Bạch và Thanh Đàn ở trong xe nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nhìn nhau một cái, rất ăn ý mà cảm thấy đó cũng là một cách hay.

Thanh Đàn lên tiếng trước: “Hay là chúng ta đi hỏi Vi Vô Cực xem?”

Lý Hư Bạch nói: “Nhị nương tử có chỗ nào khác không?”

“Đương nhiên là không.” Thanh Đàn nheo đôi mắt sáng lại, bướng bỉnh cười: “Hơn nữa ta chỉ mang theo hai mươi lượng bạc, bây giờ trên người đã không còn đồng nào nữa, mấy ngày tới phải nhờ Lý đại phu nuôi đó.”

Vẻ mặt Lý Hư Bạch hơi bối rối, dặn dò Bồng Lai quay lại Tiểu kỹ Vi gia.

Vi Vô Cực lần nữa nhìn thấy Lý Hư Bạch thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chủ động hỏi: “Có phải là quán trọ đông nghịt, không có chỗ để đi không?”

Lý Hư Bạch mỉm cười gật đầu, khách sáo nói: “Có tiện cho bọn ta ở nhờ tại quý xá một đêm không?”

Vi Vô Cực tràn đầy nhiệt tình nói: “Mấy đêm cũng được! Sao ta có thể để nữ lang ngủ bờ ngủ bụi được chứ!”

“Có điều.” Hắn ngượng ngùng cười: “Phải đưa phí ăn ở, nếu không mẹ ta sẽ không nấu cơm cho các ngươi đâu.”

“Điều này là đương nhiên.” Lý Hư Bạch lấy một thỏi bạc từ trong túi tiền ra đưa cho hắn ta, Vi Vô Cực không hề khách sáo mà nhận lấy, dẫn mọi người vào hậu viên.

Bồng Lai bĩu môi với An Tiểu Hổ, ý là, ngươi nhìn xem cái thằng cha đầu óc tham tiền, thấy tiền là sáng mắt này, sao hắn có thể từ chối được chứ!

Phụ thân của Vi Vô Cực kiệm lời ít nói, mẫu thân Từ thị thì hoàn toàn ngược lại, bà rất nhiệt tình cởi mở, vui vẻ, lời nói thì thẳng thắn. Bà nghe thấy mấy người Lý Hư Bạch muốn ở nhờ mấy đêm thì lập tức thu dọn phòng khách một phen, sắp xếp cho mấy người ở lại.

Thanh Đàn không ngờ rằng sẽ bị kẹt lại Kinh Thành, khi ngồi xuống thì nghĩ đến Lâm thị đầu tiên. Nếu như buổi tối không thấy nàng về, Lâm thị chắc chắn sẽ lo nghĩ bất an, không yên tâm mà thức trắng đêm. Nàng phải nghĩ cách gửi tin tức về để tránh Lâm thị lo lắng đến nôn nóng.

Ngoài ra còn có một việc quan trọng hơn, đó là Lý Hư Bạch và Bồng Lai đều bị kẹt ở lại đây, đúng lúc có thể nghiệm chứng xem bọn họ có liên quan đến tiên nhân trạng hay không. Nếu như ngày mai có người lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng mà không có ai lấy thư cũng không có ai đưa thư, vậy thì chẳng phải đã chứng tỏ Lý Hư Bạch và Bồng Lai chính là “tiên nhân” sao?

Nếu như tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên vẫn bị người khác lấy đi, vẫn có người đưa thư tiên nhân chỉ ra hung thủ, vậy thì có thể loại bỏ hiềm nghi của hai người này, ít nhất thì người lấy thư đưa thư không phải là bọn họ.

Thanh Đàn nghĩ đến đây thì âm thầm kích động, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đi đến trong sân thì đúng lúc bắt gặp Bồng Lai cũng đi từ trong phòng ra.

Bồng Lai hỏi: “Nhị nương tử muốn ra ngoài à?”

Thanh Đàn mỉm cười nói: “Ta chợt nhớ đến sư phụ có một người quen ở gần đây, ta đi tìm người đó một chuyến để hỏi xem có cách nào mang giúp thư về cho mẹ ta không. Nếu mẹ ta không thấy ta quay về thì chắc chắn sẽ lo lắng. Ngươi cũng muốn đi ra ngoài à?”

Bồng Lai nói: “Ta đi mua ít cao dưỡng cho lang quân.”

Thanh Đàn vừa buồn cười vừa tò mò, một người đàn ông vì sao lại yêu quý tay mình đến thế, thiếu một ngày cũng không được sao?

Nàng không nhịn được mà chế giễu nói: “Lang quân nhà ngươi một ngày không bôi thì sẽ thế nào? Sẽ không… chết chứ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bồng Lai bật cười: “Đương nhiên là không.”

“Đúng lúc ta muốn đi ra ngoài, tiện thể mua về cho hắn luôn.”

“Ta đi cùng nhị nương tử nhé.”

“Không cần. Ta đi một chút rồi về.”

Bồng Lai hơi do dự rồi đưa túi tiền cho Thanh Đàn: “Vậy thì đa tạ nhị nương tử.”

Thanh Đàn rời khỏi Vi gia, đi thẳng đến phố Hạnh Hoa tìm Phong Hầu Dương Chiêu. Ông ấy là bạn tốt của Giang Tiến Tửu, cũng là một tiểu thủ lĩnh của Phong Hầu trong Kinh kỳ.

Đi đến cửa Dương gia, nàng dừng bước nhìn xung quanh, thấy không có ai theo dõi thì mới dùng ám hiệu của Phong Hầu để gõ cửa.

Dương Chiêu mở cửa nhìn thấy Thanh Đàn thì vội vàng để nàng vào trong viện, hỏi: “Sao con lại tới đây? Sư phụ con đâu?”

“Sư phụ con ở U Thành.” Thanh Đàn đi thẳng vào vấn đề, nói ngắn gọn: “Sóc Châu Tiết độ sứ Tiêu Nguyên Thịnh gặp chuyện, bây giờ toàn thành đều đang truy nã thích khách, không cho ra khỏi thành. Con có chuyện quan trọng nhất định phải truyền tin cho sư phụ, xin Dương thúc giúp đỡ dùng bồ câu đưa tin ạ.”

Dương Chiêu lấy giấy mực ra, Thanh Đàn viết thư xong thì bỏ vào trong ống đựng, giao cho Dương Chiêu.

Nàng đã nghĩ ra một kế sách, nhân lúc Lý Hư Bạch và Bồng Lai bị kẹt lại ở Kinh Thành, đúng lúc có thể kiểm tra xem hai người này rốt cuộc có liên quan đến tiên nhân hay không.

Rời khỏi phố Hạnh Hoa thì sắc trời đã tối. Thanh Đàn làm xong chuyện chính thì mới đi mua đồ cho Lý Hư Bạch.

Hôm nay vì tìm kiếm thích khách mà rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa sớm, Thanh Đàn tìm mấy con phố liền, cuối cùng không dễ gì mới tìm được một tiệm, chủ tiệm đang khép cửa chuẩn bị đóng cửa. Thanh Đàn vội vàng đi vào mua một hộp cao dưỡng.

Vì phen chậm trễ này, khi về đến Vi gia thì trời đã hoàn toàn tối đen.

Bồng Lai xách một chiếc đèn lồng, đi tới đi lui ở cửa chính, nhìn thấy Thanh Đàn thì vội vàng nghênh đón: “Nhị nương tử về rồi. Ta còn lo lắng nương tử đã xảy ra chuyện gì hoặc là lạc đường đó.”

Thanh Đàn cười nói: “Hôm nay tất cả các cửa hàng đều đóng cửa sớm, ta không dễ gì mới tìm được một cửa hàng son phấn.”

Bồng Lai khiêm nhường nói: “Biết thế thì ta đã tự mình đi rồi, lại khiến nhị nương tử hao tâm tổn trí chạy khắp nơi như vậy.”

Thanh Đàn xua tay nói không sao.

Bồng Lai nhìn xung quanh rồi khó hiểu nói: “Nhị nương tử có nhìn thấy lang quân nhà ta không? Ngài ấy lo lắng nương tử lạc đường nên nói là đứng ở giao lộ chờ nương tử.”

“Ta không nhìn thấy.”

“Có thể là ở giao lộ bên kia, ta đi tìm ngài ấy.” Bồng Lai dự định đi đến đầu bên kia con hẻm.

“Vẫn là để ta đi đi.” Thanh Đàn đón lấy đèn lồng trong tay Bồng Lai, đi về phía đầu hẻm đối diện. Ánh trăng mờ mịt, lờ mờ chiếu rọi một bóng dáng mạnh mẽ rắn tỏi ở giao lộ, đứng trong đêm lạnh hiu quạnh.

Lý Hư Bạch nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người đi nhanh về phía nàng, hỏi: “Cô không sao chứ?”

Hắn luôn câu nệ giữ lễ, Thanh Đàn đột nhiên nghe thấy lời hỏi han ân cần của hắn thì hơi sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn bị mình làm cho cảm động rồi?

“Không sao. Ta chỉ là tìm rất lâu mới thấy cửa hàng bán đồ huynh muốn.” Thanh Đàn đưa cao dưỡng trong tay cho hắn, vô tình chạm vào tay hắn. Nàng phát hiện ra ngón tay hắn lạnh buốt, rõ ràng hắn đã đứng bên ngoài rất lâu.

Nàng nửa trêu chọc nửa chân thành nói: “Không ngờ huynh lại quan tâm ta như vậy.”

“Cô cùng ta ra ngoài, đương nhiên ta phải…” Phải cái gì thì hắn không nói ra, dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nếu không thì làm sao ta giải thích với phu nhân và đại nương tử chứ.”

Thanh Đàn có chút tiếc nuối vì sắc trời quá tối nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn, không biết mặt hắn có đỏ lên không.

Về đến Vi gia, mẹ của Vi Vô Cực dẫn Thanh Đàn tới phòng bếp dùng cơm tối. Lý Hư Bạch quay về phòng, mở hộp cao dưỡng ra ngửi, cũng được, mùi không quá gay mũi, bên trong cũng không thêm bất cứ thứ gì.

Bồng Lai vừa trải giường chiếu cho Lý Hư Bạch vừa cảm khái: “Nhị nương tử tốt với lang quân thật đó. Để mua cao dưỡng cho lang quân mà đã tìm rất nhiều chỗ trong thời tiết giá lạnh như vậy.”

Lý Hư Bạch không nhìn cao dưỡng, hừ nhẹ một câu: “Tốt đến mức hỏi ta một ngày không bôi thì có chết không à?”

Bồng Lai kinh ngạc: “Sao lang quân biết?”

Lý Hư Bạch lười biếng nằm trên giường: “Ta có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play