Hai người tạm biệt nhau ở cửa Quỷ Viên. Trương Khoảng đi đến huyện nha tìm Thẩm Tòng Lan, Thanh Đàn quay về tiêu cục Phong Vân báo cáo với Giang Tiến Tửu.

Đi ngang qua chùa Phổ Độ, nàng tiện thể nhìn thoáng qua lều phát cháo.

Đám ăn mày đã giải tán, Bồng Lai và lão Thường đang thu dọn thùng cháo, chuẩn bị đặt lên xe. Lý Hư Bạch vẫn ngồi trong lều, có hai ba tên ăn mày vây quanh hắn, vậy mà hắn lại đang xem mạch cho một lão ăn mày.

Mái tóc cực kỳ bẩn của lão ăn mày đó đã bện lại thành cái bánh tro ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt lão nhăn nheo như vỏ cây và cực kỳ bẩn thỉu nên mắt mũi có vẻ mơ hồ không rõ. Mà Lý Hư Bạch không dính bụi trần lại không hề ghét bỏ mà đặt ngón tay lên cổ tay đen sì của lão.

Một người đẹp đẽ như hắn, lại không chê bẩn mà chữa bệnh từ thiện cho ăn mày?

Cái danh Lý đại thiện nhân có được như thế này ư?

Thanh Đàn vừa tò mò vừa kinh ngạc, đứng sau một gốc cây bồ đề bên đường rồi thản nhiên nhìn hắn.

Hai bàn tay của hắn không hổ là đã dùng mấy chục loại cao dưỡng, vừa thon dài sạch sẽ vừa trắng trẻo hoàn mỹ, khi so sánh tay hắn với cánh tay đen sì của tên ăn mày thì giống như một miếng bạch ngọc rơi trên than đá vậy.

“Không sao. Ông dùng mấy viên thuốc này thêm hai ngày nữa đi.”

“Đa tạ, đa tạ.”

Một lão ăn mày ở bên cạnh không chờ nổi nữa mà kéo quần lên: “Lý đại phu ngươi nhìn vết thương của ta xem.”

“Bị chó cắn à?”

Lão ăn mày thở dài: “Lớn tuổi rồi đi đứng không nhanh nhẹn, chạy không nhanh nên bị cắn.”

“Đa số nhà giàu có thường hay nuôi chó giữ nhà. Sau này ông cẩn thận một chút.”

Lý Hư Bạch lấy thuốc bột trong hòm thuốc ra bôi cho ông ấy.

Tên ăn mày cực kỳ bẩn, vết thương thì ghê rợn nhưng Lý Hư Bạch không hề có vẻ khó chịu, càng không có vẻ chán ghét thiếu kiên nhẫn.

Người đàn ông này thật kỳ lạ. Hắn hờ hững lạnh lùng giống như vầng trăng cô độc trên bầu trời, nhưng lại có tình thương người cháy bỏng.

Thanh Đàn vốn không quen nhìn điệu bộ vung tiền lung tung cùng với việc chú trọng bề ngoài quá mức, phải dùng tận mấy chục loại cao dưỡng cho hai tay của hắn nhưng giờ phút này nàng vẫn không khỏi sinh ra hảo cảm. Bình tĩnh lại mà xem xét, cho dù là nàng thì cũng rất khó làm được đến mức đó với một lão ăn mày cực kỳ bẩn thỉu. Nhất là người như hắn, quần áo sạch sẽ, không dính bụi bặm, vừa nhìn là biết người có bệnh sạch sẽ. Tấm lòng thầy thuốc này quả nhiên khiến người ta lau mắt mà nhìn, sinh lòng tôn kính.

Thanh Đàn quay về tiêu cục Phong Vân, Giang Tiến Tửu đang định phái A Tùng ra ngoài tìm nàng.

“Sao giờ con mới về? Trương Khoảng cũng nên đến từ sớm rồi mà sao giờ cũng không thấy tăm hơi đâu?”

Thanh Đàn đã chạy cả ngày, khát nước không chịu nổi, rót hai chén trà uống trước rồi mới lên tiếng nói: “Con đã gặp Trương Khoảng rồi. Nửa đêm hôm qua huynh ấy đã bị Thẩm Tòng Lan kéo dậy, sáng sớm hôm nay đã đến U Thành.”

Giang Tiến Tửu hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thanh Đàn không nhanh không chậm kể lại tất cả những chuyện xảy ra sau đó.

Giang Tiến Tửu có chút bất mãn vì Thẩm Tòng Lan dùng người của ông, thẳng thắn nói: “Con và Trương Khoảng là Phong Hầu, không cần lo chuyện bao đồng giúp Thẩm Tòng Lan tìm vật chứng, phá án là chuyện của hắn. Việc chúng ta phải làm là điều tra xem trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc có thần tiên hay không.”

Thanh Đàn nhìn Giang Tiến Tửu, hỏi: “Vậy sư phụ ơi, thầy nói xem tra thế nào đây? Hay là sư phủ trải chăn trên tháp Thanh Thiên ngồi chờ thần tiên đi?”

Giang Tiến Tửu: “...”

Thanh Đàn giải thích: “Không phải bọn con bao đồng phá án thay Thẩm Tòng Lan đâu, là vì hai chuyện này không tách ra được. Muốn biết trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc là người hay là thần tiên thì chỉ có thể tìm manh mối từ vụ án mà hắn chỉ rõ hung thủ thôi.”

Giang Tiến Tửu vừa mới bị nàng chặn họng, có chút hờn dỗi hỏi: “Vậy con bận rộn cả một ngày thì tìm được đầu mối gì chưa?”

Thanh Đàn dù bận vẫn ung dung mà gật đầu: “Đương nhiên, ít nhất con cũng tìm được một cái.”

Giang Tiến Tửu nghe xong thì cũng hết giận: “Nhanh nói ra xem nào.”

Thanh Đàn nói: “Sở dĩ tiên nhân trên tháp Thanh Thiên khiến dân chúng tin tưởng không chút nghi ngờ là vì hắn có bốn dạng bản lĩnh cao cường. Một là hắn có thể phán quyết án oan chỉ rõ hung phạm. Hai là sau nửa canh giờ thư của tiên nhân trở thành sách trời không chữ. Ba là hắn có thể báo mộng cho người nhà của người bị hại. Và bốn là hắn có thể phân biệt được người gửi tiên nhân trạng có thật sự oan khuất và sẵn lòng giẫm lên ván đinh lấy máu kêu oan hay không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Tiến Tửu gật đầu: “Không tệ.”

Thanh Đàn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Điều thứ tư thì không cần là thần tiên, người phàm cũng phân biệt được dễ dàng.”

“Phân biệt thế nào?”

“Đơn giản lắm. Bởi vì người giẫm lên ván đinh đi lên tầng cao nhất thì đế giày sẽ bị rách nên người đó rất đau đớn. Nhất định người đó sẽ vịn hai tay vào tường, bột sơn trên tường sẽ dính đầy tay, lúc gửi tiên nhân trạng đương nhiên cũng sẽ bị dính lên lá thư. Cho nên người lấy được tiên nhân trạng chỉ cần nhìn thấy trên giấy có dính bột sơn tường đỏ thì đương nhiên sẽ biết người gửi thư đã giẫm lên bảng đinh để đi lên.”

Giang Tiến Tửu bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế. Có điều, chỉ dựa vào điểm này thôi thì vẫn không thể chứng minh hắn là người phàm. Trong bốn kiểu bản lĩnh, việc chỉ ra hung phạm là kỳ lạ nhất. Ví dụ như vụ án của Kiều nương tử, làm sao hắn biết được Ôn tú tài là hung thủ chứ?”

Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Nếu như hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, lại đúng lúc nhìn thấy Ôn tú tài đã làm một vài chuyện gì đó thì có thể đoán ra được hắn ta là hung thủ.”

“Lời này nghĩa là sao?”

“Chẳng hạn như, hắn trùng hợp biết được Ôn tú tài trộm độc của hiệu sách, lại trùng hợp biết được hắn ta đi đến Quỷ Viên. Sau khi Kiều nương tử bị chó cắn qua đời, hắn đã phát hiện ra một vài dấu vết Ôn tú tài để lại ở Quỷ Viên. Từ đó đoán ra hắn ta là hung thủ.”

Giang Tiến Tửu sờ lên cằm, lắp bắp nói: “Nhiều trùng hợp như vậy… cũng khó quá đó.”

“U Thành cũng không lớn, đại đa số dân chúng đều đã ở đây từ thời tổ tiên. Nếu muốn biết chuyện gì thì hỏi thăm nhiều một chút là có thể biết được. Con và Trương Khoảng hỏi ra được việc Ôn tú tài từng đến Quỷ Viên từ một tên ăn mày đấy.”

“Vậy theo con, con cảm thấy trên tháp Thanh Thiên là người phàm hay là thần tiên.”

Thanh Đàn không trả lời ngay. Thật ra nàng không tin vào quỷ thần cho lắm, nếu không cũng sẽ không dám vào cổ mộ khi còn nhỏ tuổi.

Nàng suy nghĩ một lúc, quay đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn Giang Tiến Tửu: “Nếu như hắn là thần tiên thì cũng được. Nếu như là người phàm thì người này chắc chắn là thông minh tuyệt đỉnh lại có võ công cao cường nữa. Người mặc áo đen tối hôm qua ấy, nhìn khắp giang khổ chỉ sợ không được mấy người có thể bắt hắn. Nếu như triều đình bảo thầy tìm người này và bắt thầy giao nộp lại thì việc này sẽ rất khó giải quyết. Không bắt được, chỉ sợ không phải là lập công mà là hoạch tội.”

Đầu óc Giang Tiến Tửu đột nhiên mờ mịt, ông cũng chưa nghĩ đến bước này.

“Cho nên những lời con mới nói với sư phụ, sư phụ tạm thời đừng báo lên trên. Đợi tìm ra được manh mối, sư phụ cân nhắc lợi hại rồi hãy quyết định hắn là thần hay là người.”

Thanh Đàn dừng lại một chút, nói với ý tứ sâu xa: “Trên đời này ai có thể bắt được thần tiên chứ?”

Giang Tiến Tửu gật đầu, mặc dù đồ đệ của ông cực kỳ phản nghịch, động một tí là cố ý chọc giận ông nhưng quả thật là nàng có bản lĩnh cũng có tâm kế. Nó là trợ thủ đắc lực nhất của ông.

“Việc này phải nói rõ với Trương Khoảng.” Ông còn chưa dứt lời thì ánh mắt Thanh Đàn đã chợt sáng lên, đứng dậy nói: “Con đi ra ngoài một chuyến.”

Giang Tiến Tửu chẳng hiểu ra sao hỏi: “Sao vừa về là lại đi rồi?”

Thanh Đàn sợ không kịp nên cũng không giải thích, vội vã đi ra ngoài.

Lão ăn mày bị chó cắn đó khiến nàng nghĩ đến một việc. Ôn tú tài vì dạy chó cắn Kiều nương tử nên đương nhiên sẽ không để con chó đói khát, có thể mấy ngày hắn mới đến cho ăn một lần, con chó đói quá cũng có thể cắn hắn ta. Quỷ Viên cách chùa Phổ Độ không xa, Ôn tú tài nghèo rớt mồng tơi, nếu như không cẩn thận bị chó cắn thì chắc chắn cũng không có tiền đi y quán, rất có khả năng sẽ để Lý Hư Bạch khám bệnh từ thiện, băng bó, bôi thuốc cho.

Nàng quyết định đi thử vận may.

May mà Lý Hư Bạch vẫn chưa đi, đang châm cứu cho một bà cụ què chân.

Bà cụ không có tiền trả tiền khám bệnh, cho nên bèn ra sức tặng lời hay ý đẹp cho hắn: “Tiểu lang quân thật sự là người tốt. Tương lai chắc chắn ngài có thể tìm được một người nương tử dịu dàng hiền lương, trai gái có đủ, phúc thọ song toàn.”

Lý Hư Bạch khom người, bên môi là ý cười xấu hổ, nhạt đến mức khó nhìn thấy, rõ ràng là xuất phát từ sự khách sáo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bồng Lan đứng bên cạnh nghe được thì còn vui hơn hắn, đáp lại thay chủ tử nhà mình: “Đa tạ lời tốt lành của bà. Lang quân nhà ta chắc chắn sẽ phúc thọ vô song.”

Đang nói thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Bồng Lai quay mặt lại, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Từ khi nào mà ở U Thành lại có một nữ lang xinh đẹp động lòng người như vậy?

“Nữ lang không khỏe ở đâu?” Vừa dứt lời, hắn ta lập tức cảm thấy mình mới là người có bệnh, trông nữ lang này thần thái hồng hào, dáng đi nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp sáng như sao, chói mắt rực rỡ, nhìn thế nào cũng không giống bệnh nhân.

Thanh Đàn nhàn nhạt cười với hắn ta: “Ta không có chỗ nào không thoải mái. Ta có lời muốn hỏi lang quân nhà ngươi.”

Bồng Lai rõ ràng đã hiểu sai ý, nhịn cười nhìn sang Lý Hư Bạch: “Lang quân nhà ta ít nói, không thích tán gẫu với các tiểu nương tử.”

Dáng vẻ quen thuộc thành thạo, xem ra hắn ta đã không ít lần cản hoa đào cho Lý Hư Bạch.

Thanh Đàn bị hiểu lầm cũng không tức giận, mắt thấy Lý Hư Bạch đang thu kim lại thì không quấy rầy hắn, hỏi Bồng Lai trước: “Không biết lang quân nhà ngươi có biết Ôn tú tài không?”

Vẻ mặt Bồng Lai khoa trương ôi một tiếng: “Gần đây trong U Thành ai mà không biết Ôn tú tài chứ! Cho dù chưa từng gặp mặt thì cũng từng nghe nói đến người này. Sao vậy?”

Thanh Đàn hỏi: “Lang quân có từng khám bệnh cho Ôn tú tài không?”

“Có, hắn bị chó cắn. Hắn đã tới tìm lang quân nhà ta khám cho hắn.”

Thanh Đàn không nhịn được cười nữa, xem ra vận khí không tệ, đến đúng chỗ rồi.

Bà cụ châm cứu thiên ân vạn tạ rồi rời đi, Lý Hư Bạch đứng dậy đi sang bên cạnh rửa tay.

Thanh Đàn do dự xem có nên chào hỏi hắn trước hay không, dù sao cũng từng gặp mặt một lần ở tiệm Tiểu Hương Sơn. Nhưng suy nghĩ lại, lúc đó trong cửa hàng hắn cũng không ngước mắt lên, căn bản không nhìn đến nàng, nàng dứt khoát không nhắc đến chuyện lúc sáng, hỏi thẳng vào vấn đề: “Lý đại phu có thể nói một chút về chuyện Ôn tú tài bị chó cắn không?”

Lý Hư Bạch ngước mắt liếc nhìn nàng, không giống như đa số người khi nhìn thấy nàng đều sẽ lộ ra ánh mắt kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng.

Hắn nói lời ít mà ý nhiều: “Chuyện trong khoảng hai tháng gần đây, không nhớ rõ ngày, vết thương không sâu, đã băng bó giúp hắn.”

Thanh Đàn lại hỏi: “Hắn có từng nói chuyện khác không?”

Lý Hư Bạch khẽ nhíu mày, tựa như đang nhớ lại. Bồng Lai bên cạnh giành nói trước: “Ta còn nhớ hắn hỏi lang quân nhà ta là có dược liệu hay dược thảo nào mùi hôi nách không.”

Thanh Đàn kiềm chế sự ngạc nhiên: “Vì sao hắn lại hỏi chuyện này?”

“Hắn nói khách trọ hàng xóm cũng là thư sinh nghèo, không có tiền mua quần áo, cứ thích mượn đồ hắn mặc. Trong tay hắn cũng túng thiếu nhưng ngại từ chối nên muốn tạo ra mùi hôi nách trên quần áo để hàng xóm đừng đến mượn nữa.”

“Vậy Lý đại phu có gợi ý cho hắn thứ gì không?”

Lý Hư Bạch lắc đầu, cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ cẩn thận lau tay.

Khoảng cách rất gần, Thanh Đàn chợt phát hiện ra trên ngón cái của hắn có một vết thương vô cùng nhỏ khó nhìn thấy. Nàng chợt nghĩ đến gì đó, trong đầu hiện lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Thanh Đàn tiến lên một bước cầm lấy tay hắn, tỏ vẻ kích động, cảm tạ: “Đa tạ Lý đại phu. Huynh thật sự đã giúp ta một việc lớn đó.”

Bồng Lai trợn tròn mắt, chỉ nói hai câu thôi thì có thể giúp được gì? Cô muốn phi lễ lang quân nhà ta đúng không!

Lý Hư Bạch giống như bị bỏng nước sôi vậy, cực kỳ bối rối rút tay lại, khuôn mặt tuấn lãng như ngọc giống như miếng ngọc sứ hiện ra hoa văn, thậm chí còn hiện lên màu ửng hồng.

Phản ứng ngây ngô này khiến Thanh Đàn vừa muốn cười nhưng không dám cười, thậm chí còn khơi gợi lên hứng thú xấu xa của nàng, nếu như nàng ôm hắn thì có phải hắn sẽ ngất luôn không?

Nàng cười cười, có chừng có mực mà buông tay Lý Hư Bạch ra.

Nắm cổ tay hắn không có ý gì khác, chỉ muốn thăm dò nội tức của hắn thôi. Người mặc áo choàng đen đêm qua có dáng người hao hao với hắn, mà trên ngón cái của hắn có một vết thương rất nhỏ, khiến nàng nghi thần nghi quỷ mà nghĩ nhiều.

Đáng tiếc quá, Lý Hư Bạch không hề có chút nội lực nào. Nhưng hai bàn tay đó thật không hổ là tay đã dùng mấy chục loại cao dưỡng, trơn bóng ấm áp và mềm mại, thậm chí còn không có vết chai nào, sờ cũng rất đã nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play