Trình Tấn đem Tiết Tam giao cho Lâm Thiên Hoa. Không trì hoãn nhiều, nhanh chóng chạy về phía trước, tìm kiếm vị trí gần nơi bọn Lâm Chiêu rơi xuống, trực tiếp nhảy xuống cứu người.

Lâm Chiêu cùng Lâm Tử Tu một mặt là hai bên oán hận nhau, một mặt là sợ hãi khi đối mặt với cảm giác chìm xuống này, giãy giụa rất mạnh, càng giãy giụa lại càng trôi về phía lòng hồ.

Hai người liên lụy lẫn nhau, dần dần động tác càng lúc càng yếu đi, chìm dần xuống.

Đúng lúc này, một bóng người nhảy xuống, bắt được cánh tay của Lâm Tử Tu liền kéo người lên.

Lâm Chiêu nắm chặt lấy Lâm Tử Tu.

Người kia lại không có ý định đưa theo Lâm Chiêu lên. Thấy Lâm Chiêu nắm lấy Lâm Tử Tu, liền trực tiếp đánh lên cánh tay Lâm Chiêu, cơn đau truyền đến Lâm Chiêu liền buông tay, cơ thể cũng mất đi khí lực, cả người chìm xuống đáy hồ.

Sau đó, người kia mang theo Lâm Tử Tu đưa lên bờ.

Trình Tấn tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh trên mặt sông, trong lòng cũng tự có tính toán riêng. Người kia chắc chắn là nam chủ trong sách, tiểu hầu gia này được Lâm Tử Tu cứu trước bữa tiệc. Cũng không kịp nghĩa nhiều, hắn nhanh chóng nhảy xuống, bắt lấy Lâm Chiêu đang dần chìm xuống ôm chặt lấy đưa lên.

Một đường mang người lên bờ, Lâm Chiêu đã lâm vào hôn mê.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lên hai má Lâm Chiêu, lo lắng không thôi, "Lâm Chiêu, Lâm Chiêu, mau tỉnh lại đi."

Thấy đối phương không có phản ứng gì, hắn nhanh chóng đưa tay ấn lên ngực y, đây là thu hoạch ngoài ý muốn sau khi trọng sinh của Trình Tấn. Ngay lúc hắn đang sốt ruột những ký ức kia liền xuất hiện, vừa ấn lồng ngực cộng thêm hô hấp nhân tạo, nếu không sai biệt lắm có thể làm người kia tỉnh lại.

Ấn mấy lần, không đợi Trình Tấn hô hấp nhân tạo, Lâm Chiêu liền ho khan hộc ra nước rồi tỉnh lại.

Trình Tấn vỗ lên lưng y: "Lâm Chiêu, thấy thế nào rồi? Có chỗ nào còn thấy khó chịu không?"

Lâm Chiêu nhìn thấy hắn, viền mắt đỏ lên, tràn ngập oan ức, miệng mếu máo không nhịn được khóc òa lên: " Oaaa, Trình Tấn, em còn tưởng bản thân mình phải chết."

"Được rồi, đừng sợ, đừng sợ, đã không sao rồi." Trình Tấn ôm lấy y, đôi mắt hắn cũng đỏ lên, sự việc ngày hôm nay cũng dọa hắn không nhẹ.

Hai vị công tử Lâm gia đều rơi xuống nước, Lâm phu nhân rất nhanh liền biết chuyện, vội vội vàng vàng chạy đến. Vừa đến đã nhìn thấy một vòng người vây quanh Lâm Tử Tu, mà Lâm Chiêu chỉ ở một góc gào khóc, bên cạnh cũng chỉ có hai ba người. Trong lòng chẳng biết vì sao, bà cảm thấy có chút đau lòng, chân không tự chủ được liền đi đến chỗ Lâm Chiêu.

Giọng nói của bà cũng có chút nóng nảy, tràn đầy lo lắng: "Chiêu Chiêu, con như thế nào rồi, có sợ hãi lắm không? Cả người đều ướt cả rồi. Mau, người đâu nhanh đưa công tử đi nghỉ ngơi."

Lâm Chiêu khóc chút mệt mỏi, vùi đầu vào trong lòng Trình Tấn, nắm chặt không chịu buông ra, Trình Tấn cũng không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa y về phòng.

Lâm Tử Tu ở bên kia quần áo cũng đã ướt hết, đương nhiên cũng phải cần trở về phong thay đồ.

Chuyện xảy ra ở Lâm phủ, người ngoài cũng không tiện ở lại lâu, dồn dập cùng Lâm phu nhân nói lời tạm biệt rời đi.

Viện của Lâm Chiêu cùng Lâm Tử Tu nằm cạnh nhau, chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ. Lâm mẫu tiễn xong khách nhân rời đi, đi qua phòng của Lâm Chiêu trước, nghe được âm thanh bên trong, dừng lại một chút liền đi thẳng vào trong. Bên trong Lâm phụ cùng Lâm Thiên Hoa cũng đã đến, Liễu di nương ngồi ở bên cạnh, Lâm Tử Tu cũng tới đây, Lâm Chiêu vẫn còn đang khóc.

Thấy Lâm mẫu tiến vào, Lâm Tử Tu chào hỏi một tiếng: "Nương."

Lâm mẫu gật đầu, trực tiếp hướng đến Lâm Chiêu, nhẹ nhàng xoa đầu y: "Sao vẫn còn khóc, hôm nay các con đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Chiêu khóc thút thít, ngẩng đầu lên, tràn ngập oan ức nhìn về phía Lâm mẫu: "Dì, chính là ca ca cố ý đẩy con xuống."

"Cái gì?" Lâm mẫu không dám tin.

Lâm phụ cũng vậy, hai đứa trẻ từ lúc nhỏ rất thân, Lâm Tử Tu là ca ca, cũng chăm sóc Lâm Chiêu nhiều. Ngược lại là Liễu di nương biết chuyện của con trai của mình cùng Trình Tấn, nếu chuyện này Lâm Tử Tu phát hiện ra thì chuyện hôm nay cũng không có gì lạ, nhưng có Lâm phụ cùng Lâm mẫu ở đây, nàng cũng không biểu hiện gì.

Lâm Tử Tu nghe Lâm Chiêu nói, đã vậy còn khẳng định chính là hắn cố ý, tâm lý có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, liền chuyển sang khinh thường nhìn y. Hắn biết, vị thứ đệ này cũng mình không phải là người gì tốt, cũng đã có tư tưởng xuống tay với hắn.

Hắn bình tĩnh nói: " Ta chỉ là đi cũng mọi người nói chuyện, lúc không chú ý đạp phải cục đá, chân bị đau mới không cẩn thận đụng phải ngươi, cũng không phải là cố ý."

Lâm mẫu nhìn về phía Lâm Chiêu, hai đứa trẻ này, bên nào cũng là thịt, nàng không muốn hai đứa kết thù: "Trong này hẳn là có hiểu lầm gì đó? Tử Tu sao có thể ra tay với Chiêu Chiêu, nó từ nhỏ đều cưng chiều nhường nhịn con."

Lâm Chiêu tiếp tục thả ra đại chiêu: "Dì à, không có hiểu nhầm gì cả, ca ca chính là đang ghi thù con không nghe lời hắn đi dụ dỗ Trình đại ca, giúp hắn thoát khỏi mối hôn sự này. Ca ca có tư tình với người khác ở bên ngoài."

"Con... con..." Lâm mẫu cảm thấy mình có chút hoa mắt, chuyện ngày hôm nay quá là kinh động.

Chuyện này sao có thể chứ?

Lâm phụ trực tiếp vỗ một chưởng lên bàn, phát ra tiếng vang lớn, cả giận nói: "Nói bậy bạ cái gì?"

Chuyện như vậy liên quan đến sự trong trắng của ca nhi trong nhà, sao có thể tùy tiện nói lung tung.

Lâm Chiêu có rúm người lại một chút, khi Lâm phụ nổi giận, y vẫn là có chút sợ, nhưng rất nhanh y liền ngẩng đầu lên nói to: "Con mới không nó nói bậy, ca ca đã đem cả nam tử kia giấu vào trong phòng của mình, con đã nhìn thấy, ngày hôm nay cái người cứu ca ca kia, chính là tên nam nhân trong phòng huynh ấy. Lúc đó con và ca ca cùng ở một chỗ, cái người kia võ nghệ cao cường, rõ ràng có thể cứu cả hai chúng con nhưng lại cưỡng ép lấy tay của con ra."

"Cha người nhìn xem cổ tay của con, đã thành như vậy, con cử động một chút đã thấy đau, nói không chừng là gãy xương ở bên trong. Nếu không phải Trình đại ca kịp thời cứu, có khả năng hôm nay con đã chết đuối rồi."

"Hai người bọn họ nhất định là muốn giết người diệt khẩu."

Trên cổ tay của Lâm Chiêu, có một mảng xanh tím nhìn mà thấy giật mình, nhìn ra được người kia đã sử dụng sức lực không nhỏ.

"Con và ca ca từ nhỏ đã thân cận, nếu như không phải bởi vì phát hiện ca ca di tình biệt luyến, cùng hắn ầm ĩ một trận, uy hiếp huynh ấy nếu như còn tiếp tục gặp mặt nữa sẽ nói chuyện này cho cha mẹ cùng mọi người biết mọi chuyện, cũng sẽ không xảy ra chuyện đem con đẩy xuống nước hòng muốn lấy mạng con."

Y có chút khổ sở mà cúi đầu: "Con chỉ là nói vậy thôi, huynh ấy là ca ca của con, con sao có thể nói chuyện này cho tất cả mọi người đều biết được chứ. Con chỉ muốn ca ca đừng lầm đường lạc lối nữa, không nghĩ tới..." Y khóc không thành tiếng: "Không nghĩ tới ca ca... lại... làm vậy với con."

Nói xong y liền tiếp tục òa khóc lên.

Lượng thông tin quá lớn, người trong nhà trong thời gian ngắn lâm vào im lặng. Lâm mẫu sững sờ chốc lát, đầu óc chạy nửa ngày mới đem hết chuyện này hiểu rõ. Y của Lâm Chiêu chính là y vì việc tư tình của Tử Tu mà ầm ĩ với nhau một trận, còn uy hiếp muốn công khai chuyện này, cho nên Tử Tu liền đẩy Chiêu Chiêu vào trong hồ nước kia.

Nếu như chuyện này là thật, thì chuyện Tử Tu trước kia đi bên cạnh bà nói Lâm Chiêu cùng Trình Tấn lén lút thông đồng, nói Lâm Chiêu tâm tư vô cùng ác độc chỉ là vì che giấu tư tình của hắn cùng nam nhân khác?

Lâm Tử Tu sắc mặt lúng túng, toàn bộ những điều Lâm Chiêu nói đều là nói dối, bọn họ căn bản không có xảy ra chuyện cãi nhau gì.

Từ khi hắn trọng sinh đến nay, không có chuyện hắn cùng Lâm Chiêu có tiếp xúc.

Lại không ngờ được lại bị Lâm Chiêu nắm được khuyết điểm, hoàn toàn đem hết nước bẩn giội hết lên người mình.

Mặt Lâm phụ trở nên nghiêm túc: "Tử Tu, con tới nói đi, chuyện này có đúng như là Lâm Chiêu nói không?"

Lâm Tử Tu có một trăm cái miệng cũng khó nói, hắn không có chứng cứ tư tình của Trình Tấn cùng Lâm Chiêu, mà ngày hôm nay tiểu hầu gia cứu hắn dưới con mắt mọi người. Cho dù khi tiểu hầu gia cứu hắn xong liền rời đi, nhưng thân ảnh kia, mọi người đều để ý đến nam nhân đã cứu y, người hầu Lâm gia không có ai có loại thân thủ này.

Còn có vết thương trên cổ tay Lâm Chiêu, chỉ cứu hắn mà không cứu Lâm Chiêu, bây giờ có nói người đó không có quan hệ gì với hắn, chính bản thân hắn cũng không tin.

Cha hắn đã hỏi như vậy, chứng tỏ trong lòng ông ấy cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ.

Lâm Tử Tu nhất thời càng thêm chán ghét Lâm Chiêu, ỷ vào một cái miệng biết ăn nói đã làm hắn ở kiếp trước ăn không ít thiệt thòi, rõ ràng hắn mới chính là đích tử, lại khắp nói nhường nhịn một tên thứ tử, quả thật là buồn cười đến cực điểm.

Hắn nói: "Con căn bản không cùng Lâm Chiêu cãi nhau, cũng không biết y nói tới ai cả, nhưng mà ngược lại là con phát hiện y đã sớm cùng Trình Tấn qua lại."

"Chứng cứ đâu?" Lâm phụ hỏi.

Ấn tượng của Lâm phụ đối với Trình Tấn trước kia không tệ, mặc dù có chút thanh cao, nhưng người trẻ tuổi mà, hai nhà không môn đăng hộ đối, cha mẹ như vậy, cũng rất bình thường, nếu sau này trải nghiệm nhiều hơn nữa thì tốt. Mà đứa con Lâm Chiêu này không cần phải nói, chuyện vừa xảy kia rõ rõ ràng ràng bày ra trước mắt, nói Lâm Tử Tu không có vấn đề, có thể sao?

Lâm Tử Tu im lặng, hắn hiện tại không có chứng cứ, nhưng: "Mới vừa nãy Trình Tấn cứu Lâm Chiêu, Trình Tấn cũng đặt tay lên ngực Lâm Chiêu, Lâm Chiêu khi tỉnh lại trực tiếp trốn vào trong lồng ngực Trình Tấn mà khóc. Hai người cùng nhau ôm ấp, một người là hôn phu của con, một người là thứ đệ, thân mật như vậy lẽ nào là thích hợp sao?"

"Mọi người xem không khí của bọn họ đi, Lâm Chiêu vừa ngất đi, Trình Tấn lo lắng đến mù quáng, chẳng lẽ không tính cái này là chứng cứ sao?"

Trình Tấn một bên ho khan một tiếng đem lực chú ý sang bên này nói: "Ta không phải đặt tay lên ngực của Lâm Chiêu để chiếm tiện nghi. Lúc đó tình huống đã rất khẩn cấp, y đã rơi vào hôn mê, gọi cũng không nghe, mà ấn ngực là để ép nước ra ngoài, đó là một phương pháp cứu người đuối nước. Biện pháp này ta được một vị đại phu chỉ dạy, nói rằng biện pháp này có khả năng cứu được người cao hơn."

"Nếu mà ấn ngực còn không được thì có thể phối hợp thêm nắm lấy chóp mũi, miệng đối miệng thổi khí vào bên trong, nhất định không được có khe hở."

"Phương pháp này rất tốt, thật sự mà hô hấp và nhịp tim đều ngừng, đều có xác suất rất cao có thể cứu người sống lại. Theo lý mà nói, tốt nhất là đem quần áo trước ngực cởi ra, miễn cho ảnh hưởng đến hô hấp, nhưng mà Lâm Chiêu dù sao cũng là một ca nhi, trước mặt mọi người cũng không thể làm như vậy được."

Trình Tấn nói một cách nghiêm túc, hoàn toàn đều có lý, nghe không giống như mở miệng mà nói loạn, mà chính bản thân hắn cũng mang khí chất bất phàm, vừa mở miệng liền khiến người ta không tự chủ mà cảm thấy tin tưởng.

"Về phần mắt bị đỏ, chỉ là khi xuống nước muốn tìm người thì phải mở mắt, mắt vào nước không có quá nhiều thích ứng được."

Lâm Tử Tu ánh mắt lạnh lẽo nói: "Vậy sau khi tỉnh lại các người vẫn còn ôm lấy nhau đấy không phải sao? Ngươi sẽ không nói là do xúc động sợ hãi nên mới ôm chứ, nếu như trong ngày thường ngươi thật sự thủ lễ, cũng phải nhớ đến thân phận của chính mình chứ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play