Trình Tấn cũng đã Lâm Chiêu rời đi nhưng Lâm Tử Tu vẫn như cũ đắm chìm vào trong tin tức bất ngờ đó, hắn bị một đống chuyện ập đến mà có chút hoảng loạn, hắn cố gắng suy nghĩ theo nhưng gì mà Trình Tấn nói.

Không nghĩ được gì.

Từ khi hắn được trọng sinh cho đến nay đã không thèm chú ý đến Trình Tấn, mà chỉ mãi mong nhớ đến linh tuyền kia, sau đó thì linh tuyền biến mất, sau đó cũng không còn chuyện gì khác. Lực chú ý của hắn đổ dồn lên trên người Lâm Chiêu, sau đó là tính kế Lâm Chiêu, bình thường khi hai người cũng không ưa gì nhau, nói xấu nhau.

Không phải là hắn không hận Trình Tấn, mà là hắn nghĩ chỉ cần bản thân không gả cho Trình Tấn đã là một đả kích lớn.

Đả kích này không chỉ trên mặt tình cảm mà còn là thân phận đích tử của hắn, sau lưng hắn là Lâm gia, nếu như đích tử không được gả qua thì cha cũng sẽ không cố gắng nâng đỡ cho Trình Tấn nữa. Mất đi trợ giúp của Lâm gia, bản thân cái người Trình Tấn kia không chừng cả đời này cũng chỉ có thể giãy giụa với cái danh tú tài kia.

Hơn nữa Trình Tấn cũng không thường xuyên đến Lâm gia, hắn không có người nào sai khiến, cũng không có cách nào ra tay.

Nhưng chính hắn không ngờ tới Trình Tấn lại có thể thi tốt đến vậy, hai lần liên tiếp đều là đầu bảng, vậy mà Trình Tấn lại có thể hai lần đều là đệ nhất yết bảng!

Một tia sáng chớp lên trong đầu Lâm Tử Tu, đúng vậy, trọng điểm chính là ở chỗ này, coi như Trình Tấn được Trình Tấn thì căn bản cũng không thể thi tốt đến vậy. Lúc hắn chết so với hiện tại cũng đã được mười năm, mà Trình Tấn so với hắn thì thời gian lại càng trễ hơn nữa.

Đã như vậy thì làm Trình Tấn có theẻ nhớ được toàn bộ đề thi năm đó được chứ?

Ở kiếp trước, không phải năm nay Trình Tấn thi đậu tú tài mà phải chờ đến mấy năm sau mới đúng.

Tính toán ở thời gian này, Trình Tấn đối với đề thi năm nay phải càng dở tệ mới đúng.

Cứ coi như là có thể nhớ, ở hiện thực có một số phát sinh kết hợp cùng cùng sách luận khác, thì khả năng nghe đến sẽ có chút ấn tượng sẽ xảy ra, nhưng như vậy thì chưa đủ. Lâm Tử Tu tự nhận bản thân mình cũng không phải là một văn nhân, nhưng ở kiếp trước có vị hôn phu là Trình Tấn, trong nhà còn có một ca ca vô học, cho nên với việc thi cử này cũng bận tâm rất nhiều.

Thậm chí có thể nói, đối với đề thi, hắn nhớ còn nhiều hơn cả Trình Tấn.

Có thể Trình Tấn không phải là người có khả năng vừa nhìn liền nhớ.

Hơn nữa....

truyện chỉ được đăng tải tại wattpad KhitVHa

Nghĩ lại thì Lâm Tử Tu phát hiện, trí nhớ của hắn so với Trình Tấn thì bình thường hơn, nhưng hình như hắn lại nhớ được khá nhiều, Trình Tấn không phải người có năng lực vừa nhìn liền không quên, mà hắn cũng không phải.

Nhưng mà lúc hắn viết lại tập đề thi nhỏ để vu hại Trình Tấn lại có thể viết ra hơn phân nửa đề thi, thậm chí còn có thể nhớ đến hai năm sau. Nhưng đến bây giờ nghĩ lại, chỉ những lúc hắn nhớ đến hai năm sau Trình Tấn thi đậu thì mới có thể nhớ ra đề thi, sau đó thì lại không thể nhớ được nữa.

Chuyện này không thể nào, Trình Tấn thi đậu, nhưng đại ca nhà hắn thì không.

Đối với Lâm Tử Tu mà nói, với vị hôn phu vẫn có tính cảm nhưng lại không thể nào sánh được với đại ca nhà hắn, với đại ca thì hắn laij càng để bụng hơn, sẽ không vì Trình Tấn thi đậu mà không quan tâm đến đại ca nhà mình nữa. Hắn nhớ lại những năm tháng ấy, bởi vì đại ca mãi không không tốt mà trong lòng cũng gấp gáp theo, lại càng chăm chỉ xem đề thi khoa cử.

Cho nên, sao hắn lại không nhớ rõ đề thi sau này?

Lâm Tử Tu nghĩ đến lời của Trình Tấn, nếu... nếu như tất cả những chuyện trọng sinh của hắn chỉ là vì nhằm vào Trình Tấn cũng Lâm Chiêu, vậy thì cả đời này của hắn như là trò khôi hài.

Hắn tìm đến Lâm Thiên Hoa hỏi: "Ca, huynh có biết Trình Tấn ở thư viện có biểu hiện như thế nào không?"

"Hả?" Lâm Tử Tu cào sau đầu, đương nhiên là hắn biết, kể cả trước đây hay hiện tại thì Trình Tấn đều là em rể của hắn, đương nhiên hắn không thể không quan tâm. Hắn nói: "Trước đây khi Trình Tấn còn ở thư viện trấn cũng là ở tầm trung, không quá tốt nhưng cũng không tính là tệ, thế nhưng so với thì chắc chắn là khá hơn một chút."

Lâm Tử Tu nở nụ cười rồi nói tiếp: "Sau này ở thư viện Bạch Lộc, hắn tiến bộ rất lớn, chữ viết rất đẹp, tiếng tăm vang dội, họa tranh cũng rất tốt, khỏi cần phải nói đương nhiên là thành tích sẽ rất tốt, ta còn nghe nói không ít Phu tử chủ động mời chào hắn làm đệ tử."

"Ra vậy." Lâm Tử Tu vô thức lẩm bẩm.

Người này cùng Trình Tấn trong khí ức của hắn không có điểm tưởng đồng nào.

Chuyện thành tích hắn có thể nói là đối phương nhờ trọng sinh mà chiếm được lợi, nhưng bút pháp cũng với hội họa lại là phương diện không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi, hắn chắc chắn kiếp trước thư pháp cùng hội họa của Trình Tấn không thể nào đến độ xuất sắc như vậy.

Lâm Thiên Hoa lo lắng nhìn Lâm Tử Tu: "Tử Tu à, trước kia chúng ta đã từ hôn Trình Tấn trước, bây giờ đệ không cần phải mong muốn chuyện này, tuy nghiệp học của Trình Tấn tốt nhưng đó cũng không phải là tất cả mà. Không phải nói xa xôi, hắn chỉ là con nhà nông, con đường sau này mờ mịt làm sao, so với thế gia đại tộc, còn có đại quan gia, làm sao có thể sánh được."

"Sau này chúng ta nhất định sẽ tìm được như để gả tốt hơn hắn rất nhiều, đệ không cần phải trông mong một mình hắn."

Người khác thì không nói, Lâm Tử Tu cảm thấy vị tiểu hầu gia kia có địa vị so với Trình Tấn cao hơn rất rất nhiều, người ta lại còn nguyện ý lấy Lâm Tử Tu bằng thân phận thiếp thất trong nhà, đủ thấy được lòng thành báo ân.

Nếu Lâm Tử Tu gả cho ngài ấy, dựa vào ân cứu mạng này thì cả đời sẽ không phải chịu khổ.

Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là ý kiến của đệ đệ nhà mình, tiến vào Hầu phủ thì tốt, nhưng gia thế nhà hắn quá thấp, hắn cũng sợ Lâm Tử Tu đi vào đó lại chịu thiệt.

Lâm Tử Tu khôi phục tinh thần, có chút buồn cười đáp: "Đại ca yên tâm, ta không phải là lưu luyến gì Trình Tấn, mà chỉ là đang suy nghĩ một số vấn đề khác thôi." Sao hắn có thể nhảy vào cái hố lửa kia lần hai được chứ.

Nói xong hắn lại tự hỏi về lời nói của Trình Tấn lúc nãy, nếu Trình Tấn này không phải là "Trình Tấn" kia, vậy Lâm Chiêu ở đâu?

Ẩn ý trong lời nói của Trình Tấn, sau khi tỉnh lại thì người xung quanh đột nhiên thay đổi, có xảy ra một ít biến hóa lại còn cưỡng chế nhét trí nhớ vào đầu hắn, Trình Tấn nói hắn cảm thấy rõ ràng, thế giới này vốn phải là một thế giới bình thường. Mà cũng không giống với hướng đi kiếp trước của Lâm Tử Tu.

Vậy Lâm Chiêu có phải là cũng bị thay đổi, cũng không phải là Lâm Chiêu của kiếp trước sao?

Lâm Tử Tu phiền muộn ngồi cạnh bàn, cúi đầu trầm tư.

Bản thân Lâm Tử Tu cũng không phải lại đại ác nhân, kiếp trước hắn vẫn luôn được sủng ái từ trong nhà, mà Lâm Chiêu ban đầu dưới cái nhìn của hắn luôn là một tên đệ đệ làm nũng đáng thương để tranh giành thương yêu. Sau đó được gả cho Trình Tấn, sinh hoạt thường này vẫn luôn thoải mái, có thể nói phải đến tận về sau, Trình Tấn cùng Lâm Chiêu lộ bộ mặt thật nên mới gây ra tội lỗi với hắn, không qua hai năm hắn bị giết chết.

Hắn có thể trắng trợn không kiêng dè gì mà dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại Trình Tấn cũng Lâm Chiêu đều là bởi vì hắn cảm thấy hai người đó đã nợ hắn, nhưng nếu như thật sự người không có nợ gì hắn? Nếu như tất cả... chỉ là giả?

Lâm Tử Tu mê mang.

Lúc tâm tư của hắn không ngừng biến hóa, cả người cứng đờ, trong đầu lại phảng phất có một nguồn sức mạnh đang cưỡng chế tiến vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play