"Sẽ không đâu!" Cô trả lời ngay, cô sẽ không bao giờ đem mạng sống của mình ra để uy hiếp người khác: "Tôi sẽ không tự sát, nhưng mà anh cũng không thể cự tuyệt sự yêu thích của tôi đối với anhl"
Lục Vân Dương rũ mắt nhìn vào con ngươi đen láy trong veo của cô, nó như chứa đựng sóng nước dạt dào lấp lánh, tô điểm cho viên đá quý.
Từng đợt sóng lòng trào dâng, anh chợt nghĩ đến hương thơm ngọt ngào, mềm mại khi nãy đập vào ngực mình, cảm giác đó như được phóng đại lên theo nụ cười của cô.
Tim anh đập vang từng hồi, giọng khàn lại: "Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?"
Ngọc Đào nhìn thấy sự bối rối trong mắt anh, cười tủm tỉm, tay chọt chọt vào ngực anh: "Chủ yếu là muốn chính thức thông báo với anh vậy thôi, để tránh cho sau này anh lại hỏi tôi đang làm gì."
Ngón tay thon dài, cách một lớp áo, nhẹ nhàng lướt qua khuôn ngực, như đem theo một dòng điện, từ từ, rồi như tụ lại vọt đến nơi đó trên cơ thể.
Lục Vân Dương vụt chạy mất dạng!
Anh trở lại bệnh viện còn chưa vào phòng khám, Trịnh Thiếu Đông liền lôi anh đến phòng nghỉ.
Trịnh Thiếu Đông siết chặt tay Lục Vân Dương, giống như rất là kích động, anh nói chuyện còn có vẻ run run: "Bác sĩ Lục hình như tôi muốn yêu rồi!"
Lục Vân Dương còn đang ở trong hoàn cảnh vừa rồi chưa tỉnh lại được, không nghe rõ anh ta nói gì: “Anh nói cái gì?"
Bác sĩ Lục nghe vậy hơi nhăn mày, từ từ đem tay mình rút ra, âm thanh lạnh lùng: “Đừng có mà gọi bậy bạ, nói chuyện đàng hoàng đi."
Trịnh Thiếu Đông điều chỉnh lại sự hưng phấn của mình, nhớ đến gương mặt diễm lệ khi nãy của người con gái, trong lòng như trào dâng sự ngọt ngào.
Anh ta nhìn bác sĩ Lục với đôi mắt đầy sự trông đợi, nói: "Anh, em họ của anh chắc chưa kết hôn đâu đúng không?”
Lời vừa dứt, Lục Vân Dương liền hiểu được ý của anh ta, anh nhăn mi: "Anh hỏi cái này để làm gì?"
Thường ngày Trịnh Thiếu Đông với Lục Vân Dương quan hệ cũng tốt, nên nói chuyện cũng không vòng vo làm gì: "Anh cũng biết tôi đang tìm đối tượng mà, hay là anh xem..."
Lời còn chưa nói hết, Lục Văn Dương liên nhàn nhạt mà liếc anh ta: "Xem cái gì?”
Trịnh Thiếu Đông bị nhìn như thế lạnh cả người, rõ ràng ánh mắt này so với thường ngày đâu có khác gì đâu, sao lại cảm giác dọa người đến vậy?
"Thì là... ừm.” Anh ta không nhịn được rùng mình một cái, không ưỡn ngực nữa: "Anh giới em họ anh với tôi đi2 Dù sao chúng ta cũng giống như người nhà rồi, đúng không, anh họ?"
"Không được." Lục Vân Dương gần như lập tức từ chối.
"Tại sao không được?" Trịnh Thiếu Đông liền hỏi: "Anh cũng biết được gốc rễ cội nguồn tôi mà, điều kiện của tôi không tệ, đối đãi người khác cũng thành thật, chắc chắc sau này sẽ đối xử tốt với em họ của anh."
Anh ta cảm thấy điều kiện bản thân thực sự không tệ, ba mẹ đều có công việc, người trong nhà cũng dễ sống chung, nhất định là có thể xứng với Tô Ngọc Đào.
Lục Vân Dương quả thực cũng hiểu Trịnh Thiếu Đông, biết được mặt tốt xấu của nhà anh ta, anh ta quả thật cũng có những khuyết điểm, nhưng làm người nhìn chung cũng chính trực, nếu để cho nhà họ Tô chọn, họ chắc sẽ không từ chối.
Nhưng khi nghĩ đến Tô Ngọc Đào cùng nhà họ Trịnh có quan hệ gì đó, trong lòng anh lại có một sự khó chịu không thể diễn tả thành lời.
"Hình như cô ấy đính hôn rồi." Lục Vân Dương buột miệng nói ra: "Không phải là vấn đề về điều kiện."
Trịnh Thiếu Đông nghe thấy liền ngây ra: "Hình như cô ấy đính hôn rồi?"
Lục Vân Dương nhìn anh ta, ậm ờ ừm một tiếng, lại đổi về vẻ mặt hờ hững: "Điều kiện cô ấy cũng không tệ, có rất nhiều người thích cô ấy, đính hôn có gì lạ sao?"
"Loảng xoảng"" vài tiếng, Trịnh Thiếu Đông như nghe thấy tiếng lòng mình vỡ nát, nhưng anh ta đột nhiên không tin, bởi vì Tô Ngọc Đào nhìn có vẻ còn trẻ tuổi mà: "Vậy rốt cuộc là đính hôn hay chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT