Ba từ đơn giản, còn có ý khác là lần sau còn có cơ hội nữa, Ngọc Đào một giây đã hiểu, ngay tức khắc cô hùa theo: "Được, lần sau tôi sẽ chuẩn bị tốt."

Dứt lời, phía trước có một người chạy vào.

Ngọc Đào né không kịp, dưới chân lảo đảo, cả người trực tiếp ngã xuống.

Trong lúc cô nghĩ rằng bản thân sắp thân mật tiếp xúc với mặt đất thì cổ tay cô đột nhiên bị kéo sang một bên, sau đó đập vào một lồng ngực ấm áp.

Ngọc Đào bị dọa một phen, lúc lấy lại tinh thân mới phát hiện thằng nhóc đó đã chạy rồi, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói.

"Đứa trẻ gì vậy!" Cô ôm trái tim mình, tức giận mắng, giật mình lại phát hiện bản thân đang dựa vào lồng ngực của người đàn ông.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt của người đàn ông.

Từ góc độ nhìn qua, hầu kết của anh vô cùng gợi cảm, làm cho cô có một loại kích thích ngửa người muốn cắn lên.

Xung quanh người đến người đi đông đúc, tiếng người huyên náo, nhưng tiếng hô hấp giống như ngừng lại.

Một bàn tay người đàn ông vẫn còn gắt gao nắm cả đầu vai của cô, độ ấm của lòng bàn tay theo da mà lan truyền tới, từ từ xâm nhập vào ngực cô.

Ngọc Đào nuốt nước miếng.

Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên chèn vào một tiếng "Xin lỗi" đã đánh tan ý nghĩ không an phận của cô.

Lục Vân Dương buông lỏng tay mình ra, nhìn chằm chằm người phụ nữ đi tới, lạnh lùng nói: "Bệnh viện có nhiều người, còn có phụ nữ có thai và người già, xin hãy để ý con của mọi người, đừng để nó chạy lung tung." "Đụng người khác xảy ra sự cố thì làm sao?”

Người phụ nữ nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, điệu bộ như chuẩn bị kéo người ra pháp trường, sợ đến mức lạnh run.

Lại nhìn Ngọc Đào không bị sao, nhanh chóng ừ một tiếng rồi chạy đi.

Lục Vân Dương nhìn thấy cô ta đi như vậy, chăm chú nhíu mày, lúc tâm mắt quay lại, nhìn đồng tử Ngọc Đào chuyển qua chuyển lại, lại đang suy nghĩ gì nữa đây.

"Bị đụng đến ngốc luôn rồi à?"

"Có đụng trúng không?”

Ánh mắt không nỡ của Ngọc Đào nhìn chiếc cần cổ xinh đẹp của anh từ từ thu lại: "Không có, đang nghĩ việc khác.

Lục Vân Dương cất bước, thuận miệng hỏi: "Nghĩ cái gì?"

Ngọc Đào đi theo anh, chậm rãi nói: "Nghĩ đến việc nên ăn gì."

Lục Vân Dương không nghĩ tới cô bị người khác đụng trúng ngược lại còn lo lắng cái này, nhất thời không nói gì.

"Lát nữa đến nhà ăn có thực đơn cho cô xem”"

Ngọc Đào nhìn anh, khóe môi từ từ nhếch lên: "Đồ bây giờ tôi muốn ăn, trong nhà ăn có thể không có đó..."

Lục Vân Dương tựa như không nghe thấy cô nói gì, ra khỏi bệnh viện mới nhìn cô: “Vậy có gì thì ăn cái đó."

Ngọc Đào ừ một tiếng.

Ánh nắng buổi chiều giữa mùa hè chói lọi, mặt đường bị phơi đến nóng bỏng, bóng dáng hai người rất dài, cô đi phía sau người đàn ông, dẫm lên chiếc bóng dài của anh mà tới nhà ăn.

Lần đầu tiên Ngọc Đào đến nhà ăn ở đây, hôm nay là ngày họp chợ, bây giờ lại là thời gian tan làm, người trong tiệm rất nhiều, có chút chen chúc.

Những điều này không làm ảnh hưởng tâm trạng của Ngọc Đào lúc này, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng chỉ cần có thể cùng người đàn ông này ăn cơm thì cô đều chấp nhận.

Bên cạnh cửa sổ giao món ăn treo một cái bảng đen nhỏ, bên trên viết dày đặt các loại đồ ăn hôm nay bán, mấy chữ đó viết quá xấu, Ngọc Đào nhìn không hiểu.

Lục Vân Dương thấy cô nhìn một hồi lâu mà không nói gì, liền đọc ra hết, cuối cùng hỏi cô: "Cô muốn ăn cái gì?"

Ngọc Đào nhìn người đàn ông: "Cái nào ngon thế?"

Lục Vân Dương: "Thịt là ngon nhất."

Ngọc Đào hiểu ý cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Cô gái cứ cười như vậy, Lục Vân Dương cảm thấy có chút quái lạ, đằng sau vẫn còn rất nhiều người xếp hàng, anh tự mình làm chủ, đã gọi ba món ăn với hai bình nước ngọt.

Trong cửa hàng có rất nhiêu người, một bàn có vài người chen chúc, Ngọc Đào mặc dù nghĩ từ từ ăn, nhưng quả thực rất đông, các loại hương vị cũng phân tán ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play