Đôi mắt anh giống như bị bỏng, lập tức nhắm mắt lại, đứng dậy lùi về phía sau hai bước, nhìn cô: “Cô lại định tặng tôi thứ gì à?”

Ngọc Đào cũng đứng dậy theo, hôm nay cô vốn không định tặng cái gì, nhưng người đàn ông này nghe xong phản ứng rất kỳ lạ, cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm: "Anh không thích tôi tặng quà cho anh sao?"

Ánh mắt cô trở nên ai oán, sắc mặt cũng đáng thương theo, giống như một bé mèo con tội nghiệp, làm người ta không nhịn được muốn an ủi.

Lục Vân Dương lập tức nói: "Không có, cô tặng gì tôi cũng thích."

"Thật sao?" Vẻ mặt Ngọc Đào buồn rầu nhìn anh: "Đừng miễn cưỡng, nếu anh không thích thì cứ nói với tôi."

"Không có, tôi cần gì phải nói dối cô." Lục Vân Dương dịu dàng nhìn cô: "Trái tim cô gấp không tệ, bó hoa cũng rất đẹp, mấy thứ này cô đều giỏi hơn Lục Vân Chiêu, em ấy không biết làm, cũng chưa từng làm cho tôi."

Ngọc Đào nghe vậy đột nhiên khó chịu, hai món quà trước cô tặng anh vốn đã rất mập mờ, bây giờ anh đột nhiên nhắc tới Lục Vân Chiêu, đây không phải là muốn ám chỉ anh chỉ xem cô như em gái mình sao?

Được rồi, vậy cô chỉ có thể cố gắng hơn!

Cô cắn môi hỏi: "Vậy tôi tặng quà cho anh, anh có nhận không?"

"Nhận." Lục Vân Dương đáp, trái tim và hoa anh cũng đã nhận, dù cô có nghĩ ra trò gì nữa thì chắc đến đó là cùng.

Ngọc Đào hừ nhẹ một tiếng, bước hai ba bước đến bên cạnh người đàn ông, cô bất ngờ nhón chân lên, một nụ hôn nhanh chóng lướt qua cằm anh.

"Nụ hôn này tặng cho anh." Giọng nói mềm mại của cô lập tức truyền đến tai anh.

Hơi thở thổi vào bên gáy, trong đầu của người đàn ông như bất chợt nổ tung, trong nháy mắt trống không.

Sự thân mật một chút này quá mức ngắn ngủi, với chiếc cổ mềm mại ấm áp, giống như một ngọn lửa, từ từ đốt cháy trong lông ngực anh.

Không khí ám muội quanh quẩn khắp người, căn bản bầu không khí nóng bức này giống như thêm dầu vào lửa, ngọn lửa trong lòng từng tầng từng tầng tỏa ra bên ngoài, nhiệt độ sắp làm anh nghẹt thở rồi.

"Cô..." Anh lùi lại, nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của bản thân: "Làm gì vậy?"

Hai gò má của người đàn ông ửng đỏ, âm thanh cứng ngắc tựa như đang kìm nén, Ngọc Đào có thể thấy được trong con mắt của anh xuất hiện một tia bối rối.

Cô tiến hai bước về phía trước, lại kéo khoảng cách cả hai lại gần, đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt đỏ của anh, giọng nói cây ngay không sợ chết đứng: "Đang tặng quà cho anh mà?”

Mùi hương thoang thoảng theo khoảng cách cô tới gân mà càng ngày càng nồng đậm, Lục Vân Dương ngừng thở, cắn răng: "Đây, là quà gì?"

Cái này là quà gì chứ, đây rõ ràng...

Là đang đùa giỡn lưu manh!

"Không gì cả." Lông mày Ngọc Đào cong lên: "Dù sao anh vừa nói tôi tặng gì anh cũng đều thích còn gì?"

Lục Vân Dương...

Mặt anh ngày càng đỏ, biểu tình ngày càng cứng ngắc, Ngọc Đào tâm tư như rót mật, ánh mắt lộ ra vài phần gian manh: "Vừa nãy tôi từng hỏi rồi, anh nói nhận tôi mới tặng." Lục Vân Dương bị lời cô nói làm cho hoàn toàn cứng miệng.

Những lời vừa nãy quả thực đều là anh nói, nhưng mà, anh không nghĩ quà mà cô nói lại là cái này!

Mối quan hệ của cả hai sớm đã được giải trừ, hai người tất nhiên nên giữ khoảng cách, nếu như động tác thân mật để người khác nhìn thấy, kết quả sẽ không biết ra sao.

Anh là đàn ông thì thôi đi, nhưng cô là con gái...

"Tô Ngọc Đào, cô đừng đùa." Anh xoay người đi xa, giọng anh lộ ra vài phần kiên định: "Như vậy đối với cô không có lợi gì cả."

Đầu lông mày người đàn ông thâm thúy, nhướng mày lên có hơi chút hung dữ, nhưng Ngọc Đào biết chỉ là anh đang lo lắng: "Tôi không có đùa."

Cô lẩm bẩm nói: "Tôi biết bản thân mình đang làm gì, anh không cần lo lắng cho tôi."

Lục Vân Dương nhướng mày, Ngọc Đào hừ nói: "Những lời vừa nấy đều là do anh nói, nếu như anh cảm thấy hành vi của tôi khiến anh không vui, vậy anh trả thù lại, hôn lại tôi là được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play