"Dù có thì tôi cũng không ngại." Cô lấy ra trái cây chuẩn bị cho hôm nay trong cái túi nhỏ của mình, đưa qua: "Cái này cho anh."
Lục Vân Dương liếc mắt nhìn cô một cái, cảm giác xúc động như bị bật công tắc, trong lòng không ngừng trào dâng nhớ lại hình ảnh phong cảnh vừa rồi ở trên ngực cô, anh hít lấy một hơi thật sâu rồi trực tiếp từ chối:" Tôi không đói, cô giữ cho mình ăn đi."
Tai của người đàn ông đỏ bừng, hô hấp còn dồn dập, rõ ràng đang nói chuyện nhưng ánh mắt lại không dám đối diện với cô, như trốn tránh gì đó.
hai má phiếm hồng, hô hấp dồn dập.
Ngọc Đào híp híp mắt, chậm rãi nhìn như là hiểu ra cái gì đó.
"Anh không ăn thì thôi vậy." Cô trực tiếp ngồi xuống ở dưới chân Lục Vân Dương, thuận tay mở thêm một nút thắt cổ áo, âm thanh mỉm cười mang theo ý dò hỏi: "Vậy thì tôi ăn một mình nhé?"
Ánh mắt liếc thấy động tác của cô thì cả người Lục Vân Dương trở nên cứng đờ.
Cô ngay lập tức cắn một ngụm lên trái cây, do đang ăn nên hai má phồng lên, môi mỏng ửng hồng giống như có nước trái cây đang chảy ra từ khóe môi, nên cô vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm nhẹ.
Động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, rồi lại trở nên vô cùng quyến rũ.
"Bác sĩ Lục." Đột nhiên Ngọc Đào ngẩng đầu lên, lông mày cong lên mà nhìn khóe môi anh nở nụ cười: "Thật sự rất ngọt nha, anh có muốn thử không?"
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nên bị bóng cây phản chiếu loang lổ trên mặt, đôi mắt ngập nước như đem mấy kim loại quý giá xoa nát vào trong mắt, làm cho vô cùng chói mắt và quyến rũ.
"Muốn thử sao?" Cô đem trái cây bản thân vừa cắn hai miếng đưa qua, con ngươi xinh đẹp chớp chớp: “Tôi cho anh."
Rõ ràng lời nói nghe có vẻ đứng đắn nhưng khi nghe lại một chút thì cảm thấy không đàng hoàng.
Hơi nóng bao bọc lấy hơi thở ái muội toàn thân, khí tức nóng bỏng ban đầu như bị đổ thêm một lớp dầu, dục vọng nguyên thủy trong lòng người đàn ông giống như ngọn lửa, từng lớp từng lớp ở trong tim chảy ra bên ngoài.
"Không ăn." Anh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đanh lại và giọng nói càng lúc càng lạnh: "Cô ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi đi tới phía trước kiểm tra tình hình, rất nhanh sẽ trở lại."
Nói xong, sải bước đi về phía trước.
Về phương diện của phụ nữ thì anh không quá rành, nhưng cũng có thể nhìn ra được là cô đang cố ý quyến rũ mình!
Trong lúc nhất thời, anh đột nhiên có chút hối hận, vì cái gì lại muốn mang cô theo lên núi?
Hôm nay thời gian vẫn còn dài, mà trai đơn gái chiếc, cũng không biết lúc sau cô sẽ còn gây ra chuyện xấu gì.
"Lục Vân Dương..."
Rất nhanh, tiếng kêu tức giận của cô gái phía sau truyên tới.
"Anh đừng để tôi lại chỗ này một mình, tôi sợ quá..."
Ngay sau đó, tiếng bước chân truyền đến, Lục Vân Dương quay đầu lại, cô gái đã đem theo cái túi của mình rồi đi hòng muốn theo kịp, tựa hồ có chút nóng vội nên hô hấp của cô trở nên dồn dập, vì vậy ngực cũng phập phồng theo.
Anh nhìn chằm chằm cô gái, quai hàm siết chặt, giọng nói càng ngày càng khàn khàn: "Nghe lời, ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi, tôi không bỏ cô lại đâu." Nói xong không đợi phản ứng của cô, lập tức hướng lên trên mà đi, rất nhanh phía sau truyên tới tiếng gấy "Rắc", cùng với âm thanh vang lên thảm thiết của cô gái.
Lục Vân Dương quay đầu lại, cô gái đã ngã trên mặt đất, cái túi nhỏ cũng bị ném sang một bên, một bàn tay còn đè lại một mắt cá, thần sắc rất thống khổ.
Ngọc Đào sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, đáy mắt chảy ra nước hướng tới Lục Vân Dương hét lên: "Chân của tôi bị bong gân rồi, đau quát"
Anh lập tức xoay người, đi nhanh tới chỗ của cô rồi ngồi xổm đỡ cô ngồi xuống: "Để tôi nhìn xem"
"Đầu là bởi vì anh, nếu không phải tự nhiên anh đi không giải thích thì tôi cũng sẽ bị bong gân ở chân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT