"Do tôi làm phấn mặt nên cần phải có thứ đó, anh có biết trong đội chúng ta ai có nó không?”

Dầu màu cơ bản do cô làm sẽ sớm được hoàn thành và bột khô cần thiết đã được nghiền tốt, bây giờ chỉ cần sáp ong để tạo hoàn thành sản phẩm.

"Không rõ lắm" Lục Vân Dương tiếp tục đi tới phía trước: "Nếu cô không vội, ngày mai tôi lên núi thuận tiện giúp cô tìm."

Đột nhiên được anh hỗ trợ làm cho Ngọc Đào có chút vui sướng, trong đầu cô bỗng chốc nảy lên một ý tưởng liền nở nụ cười: "Thật là trùng hợp, ngày mai tôi cũng lên núi, chúng ta cùng nhau đi được không?”

Lục Vân Dương: "..."

Thật sự trùng hợp như vậy sao?

Ánh mắt người đàn ông nghi ngờ, âm thanh ho nhẹ của Ngọc Đào vang lên nghiêm túc giải thích: "Thật đó, tôi đã sử dụng gần như tất cả các nguyên liệu trước kia, cho nên sau này mỗi lần sử dụng thì tôi không cần tới tiệm thuốc tiêu tiền nữa đúng không?”

"Hơn nữa...

Không chờ cô nói xong, Lục Vân Dương lập tức nắm được trọng điểm: "Sau này mỗi lần là có ý gì?"

Ngọc Đào:...

Nhất thời lanh mồm lanh miệng.

Lục Vân Dương đem biểu tình rất nhỏ của cô thu vào trong mắt, giọng nói ý vị sâu xa: "Tôi thấy mặt cô cũng không to, lân trước lấy nhiều như vậy mà chỉ đủ cho bản thân dùng?” Giọng nói âm dương quái khí(*) của anh khiến cô bối rối, Ngọc Đào sắp tức chết rồi.

(*)cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà trả lời.

Nhưng cô cũng biết việc này khẳng định cũng không thể gạt được Lục Vân Dương, anh là bác sĩ nên phỏng chừng về phương diện chăm sóc nhan sắc chắc chắn cũng biết một ít.

Hơn nữa lại là người địa phương nên nói không chừng về sau sẽ còn rất nhiều vấn đề cần anh chỉ bảo.

Cô ho nhẹ chậm rì rì nói: "Không chỉ cho một mình tôi dùng, chủ yếu là giúp một ít bạn bè làm rồi thuận tiện thu một chút tiên công."

"Chỉ cần như vậy." Ngọc Đào còn cầm đầu ngón tay khoa tay múa chân một chút, lẩm bẩm nói: "Làm việc dưới ruộng rất vất vả, tôi chỉ muốn lên đó luyện tay nghề rồi làm thủ công hay gì đó..."

Lục Vân Dương nặng nề nhìn cô, qua một hồi lâu vẫn không mở miệng.

Ngọc Đào đoán không ra nét mặt của anh là gì, trong lòng buồn bực!

Ở trong quyển sách này, tương lai không những có thể thi đại học mà còn có thể làm kinh doanh buôn bán.

Hiện tại thị trường chợ đen vẫn luôn tồn tại, Lục Vân Dương - một người đã gặp qua bao nhiêu chuyện lớn trong đời, cô nghĩ anh hẳn là có thể chấp nhận.

Nhưng vì sao anh lại biểu lộ ra vẻ mặt này?

Cô đang cố gắng lựa lời nói gì đó để tiếp tục thuyết phục anh chấp nhận rằng cô chỉ muốn bắt đầu một công việc kinh doanh tư nhân nhỏ, thì bỗng chốc Lục Vân Dương mở miệng nói: "Lên núi rất mệt, cô chắc chắn mình có thể làm được không?”

Ngọc Đào lập tức trả lời theo bản năng: "Tôi không sợ mệt."

Lục Vân Dương cong mắt đánh giá cô, tựa hồ suy nghĩ mức độ đáng tin trong lời nói của cô.

"Thật sự đó." Ngọc Đào nhướng mày cười nhạt: "Tôi ở trên mặt đất làm bao nhiêu việc thì còn sợ mệt cái gì?”

Có thể cùng anh lên núi hẹn hò thì còn sợ mệt gì, đến lúc đó trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, cô rất thích như vậy.

Lục Vân Dương thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng khịt mũi: "Cô cứ vậy cùng một người đàn ông lên núi, chẳng lẽ cô không ngại người trong lòng biết sao?"

Sự tình đã qua đi hơn một tháng, Lục Vân Dương đã sớm đoán ra nguyên nhân hậu quả rõ ràng.

Anh cho rằng điều kiện của mình cũng không tệ, tuy rằng so với Tô Ngọc Đào cách vài tuổi và giữa hai người cũng ít khi qua lại, nhưng chỉ cần kết hôn thì anh sẽ không để đối phương làm chuyện cực đoan như vậy, trừ khi cô có người trong lòng.

"Cái gì mà người trong lòng, anh đừng có nói bừa." Ngọc Đào lập tức trừng mắt nhìn anh, nghiêng đầu ra sau, cười quyến rũ: "Nhưng hiện tại đúng là trong lòng tôi có ý trung nhân thật, anh có muốn biết không?”

Mặt của Lục Vân Dương không biểu tình, nhàn nhạt đáp: "Không muốn biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play