Ngọc Đào quay lại đại sảnh, Lâm Lệ Phương ân cần tiến lên hỏi: "Em họ, em không sao chứ? Bác sĩ Lục nói thế nào?"

"Bác sĩ Lục nói em không sao." Ngọc Đào cười tửm tỉm nhìn cô ta: "Chị Lâm, chờ qua mấy ngày em lại tới nữa tìm chị chơi nha."

Lâm Lệ Phương thấy cô nhiệt tình như vậy, trong lòng cũng vô cùng vui mừng: "Được, chị sẽ quan sát bác sĩ Lục giúp em."

Ngọc Đào nói lời tạm biệt với cô ta rồi đi lấy thuốc.

Ra khỏi bệnh viện, sau khi mua danh sách mua đồ của hôm nay xong, cô mới đến trường học.

Lúc này mặc dù trường học đã hết giờ, nhưng trước kia Ngọc Đào rất ít khi tới nơi này, cũng không biết rốt cuộc ký túc xá của Tô Ngọc Thanh ở đâu, đành phải nhờ bác bảo vệ đi tìm người.

Chờ được tâm mười phút, mới có một cô gái vội vội vàng vàng chạy tới.

Nhìn cô gái trước mặt, Ngọc Đào có chút kinh ngạc.

Màu da của Tô Ngọc Thanh có chút ngăm đen, ngũ quan rất giống với những người ở nhà họ Tô khác, đều là tương đối thô.

Vào sáng sớm lúc xuyên tới cô liền phát hiện nguyên chủ cũng không giống với bọn họ, nhưng thấy rằng lúc ấy ấn tượng với Tô Ngọc Thanh có chút mơ hồ, cho nên cô vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

Bây giờ nhìn một cái, suy nghĩ lúc trước của cô quả thật không sai.

"Chị!" Cô gái trực tiếp cầm tay cô không buông, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát người cô: “Chị, chị không sao chứ?”

Ngọc Đào: "222" Còn chưa kịp phản ứng, cô gái lại nói: "Chuyện từ hôn em cũng mới biết, chị thật sự..."

Cô ấy còn chưa nói hết lời, cô nhìn chằm chằm vào biểu cảm muốn nói lại thôi, Ngọc Đào rất nhanh biết là gì: "Thật, chuyện đã qua, chị vẫn ổn”

Ban đầu lúc Tô Ngọc Thanh nghe trong đội công xã nói chị tự sát, cô ấy thật sự là sợ hết hồn, mặc dù bây giờ chuyện đã được giải quyết, nhưng hình như hôn sự với nhà họ Lục cũng lùi lại.

Có chút tiếc nuối, Lục Vân Dương không thể trở thành anh rể của cô ấy.

"Chị, anh Vân Dương vô cùng..." Cô ấy thận trọng nói: "Bất kể là chuyện gì chúng ta đều có thể thương lượng, sau này chị đừng làm chuyện điên rồ nữa."

Nói tới Lục Vân Dương, trong lòng Ngọc Đào cũng vô cùng tiếc nuối, một anh chàng vô cùng đẹp trai trong tâm tay, thế nhưng lại ở dưới mí mắt cô bay mất!

Nhưng bây giờ nói những thứ này làm gì còn ý nghĩa, sau khi ừ một tiếng, cô lấy tiền từ trong túi ra đưa tới: "Này, đây là tiền mẹ bảo chị cầm đến cho em, nói em muốn thi thì phải cố gắng lên!"

Tô Ngọc Thanh rất tự nhiên nhận lấy tiền, sau đó lại đưa lại hai hào: "Cái này cho chị."

Hôm nay Trịnh Xuân Linh chỉ đưa cho cô một đồng tiền, Ngọc Đào nhìn cô ấy trả lại một vài đồng, có chút không rõ ý: "Em cho chị tiền làm gì?"

"Chúng ta chia nhau." Tô Ngọc Thanh cười híp mắt, tâm trạng rất tốt.

"Chị cần tiền của em làm gì?" Ngọc Đào có chút bất ngờ đối với hành động của cô ấy: "Em muốn thi, giữ lại cho mình dùng, tranh thủ thi thành tích tốt một chút."

Tô Ngọc Thanh ngẩn ra một lát, đột nhiên cảm thấy hình như cô có một loại kỳ quái không nói được.

Trước kia mỗi lần lấy tiền từ nhà cô đều lấy từ tay trong mình đi một chút, sao bây giờ đột nhiên không cần nữa? Hơn nữa dường như cách ăn mặc của cô hôm nay cũng vô cùng đẹp, hình như trước kia cô ấy không quá để ý cái này thì phải?

Tô Ngọc Thanh không đi sâu vào vấn đề này, gật đầu đáp lời vừa nói kia: "Em nhất định sẽ thi tốt!"

Cô ấy muốn thi trường điều dưỡng, đến lúc đó sẽ đi làm ở trong bệnh viện giống như anh Vân Dương vậy.

Nhưng mà lời này cô ấy chưa nói, rất sợ chị biết sẽ tức giận.

Trong lòng Tô Ngọc Thanh nghĩ gì Ngọc Đào cũng không biết, bình thường nguyên chủ và cô em gái này cũng không thân thiết lắm, cho nên cô cũng không nói thêm nữa mà vội vàng rời khỏi trường học để trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play