Ngọc Đào nheo mắt: "Trong nguy hiểm mới có thể tìm được giàu sang mà, phải đi hỏi mới biết được."
"Không được, không thể đi được." Ngô Hiểu Phượng trừng mắt nhìn cô, lại nói: "Chẳng phải gần đây em học nấu ăn sao? Em đi đến tiệm cơm công xã hỏi xem họ có cần người làm hay không, chị nghe nói mức lương ở đó cũng ổn, còn có thể sống một cách đứng đắn."
"Làm đầu bếp ở tiệm cơm á?" Ngọc Đào hơi nhíu mày, ngày nào cũng nấu cơm, vậy chẳng phải tay cô, mặt cô sẽ chịu thiệt thòi hay sao?
Đầu bếp như người ta phải làm mấy năm mới có tư cách xin vào làm đấy.
Chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể làm nhân viên phục vụ, rửa rau các thứ thôi."
"Nhưng mức lương của nhân viên phục vụ cũng không tồi đâu, tốt hơn chúng ta nhiều."
Ngọc Đào: ”...
Đòn đả kích này hơi mạnh.
"Thế... không có công việc khác à?" Cô hỏi.
"Có, công nhân, người bán hàng gì đó." Ngô Hiểu Phượng nói: "Có điều những công việc tốt như này đã bị người thành phố tranh giành từ lâu rồi, nào có phần cho người nhà quê chúng ta."
"Đáng tin cậy nhất vân là kiếm công điểm, đến cuối năm phân chia đồ đạc, chúng ta cầm đến công xã đổi tiền." Cô ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Ngọc Đào nghĩ đến cảm giác mệt mỏi rã rời khi làm việc vào sáng nay, trong lòng run rẩy, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ngô Hiểu Phượng là biết ngay có lẽ cô ấy không dám đến chợ đen với mình.
Ngọc Đào cũng không ép buộc: "Được, em sẽ suy nghĩ."
Ngô Hiểu Phượng như không tin tưởng cô lắm, luôn miệng dặn dò cô đừng đến chợ đen, tránh bị người khác báo cáo.
Cô thuận miệng đồng ý.
Ngay sau khi trở về phòng, cô liệt kê hết những nguyên liệu cần thiết để điều chế son phấn và mặt nạ bùn, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch lớn cho sự nghiệp của mình.
Mấy ngày bận rộn lúc làm việc nọ lúc làm việc kia trôi qua, rất nhanh đã tới ngày họp chợ, cuối cùng đại đội trưởng cũng có lương tâm, ra quyết định cho các đội viên nghỉ một ngày.
Ngọc Đào quyết định đi ra ngoài nhìn xem, tiện thể mua một ít nguyên liệu làm son phấn.
Hôm sau, cô thức dậy từ sớm, mặc chiếc váy màu hạnh nhân, trang điểm tỉ mỉ.
Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, Trịnh Xuân Linh đưa cô một đồng.
Ngọc Đào nhìn tiên trong tay, hơi gượng gạo.
Dù sao thì nhà họ Tô cũng không có nhiều tiên, mà trước đây nguyên chủ còn để lại cho mình khoản tiền lớn trị giá năm tệ.
Trịnh Xuân Linh trừng mắt nhìn cô: "Đây tiền là cho em gái con, nó sắp thi rồi, cho nó ăn ngon một chút, tốt nhất là nên thi đỗ trường chuyên."
Ngọc Đào: "..."
Cô thấy mình cũng nên đi thăm người em gái chưa từng gặp mặt này, nên nhận tiền rồi nhanh chóng ra ngoài.
Hôm nay là ngày họp chợ, khoảng tám giờ sáng sẽ có một chuyến xe buýt đi ngang qua thôn Hồng Hà.
Ngọc Đào thức dậy sớm, lúc cô đi đến đường lớn cũng là lúc xe buýt tới.
Trên xe có rất nhiều người, đông đúc chen chúc nhau như bánh mì kẹp thịt.
Ngọc Đào nhìn chiếc xe, hơi nhíu mày, cô suy tính xem nên tiếp tục đi bộ hay đi xe buýt, cuối cùng cô vẫn chen lên xe dưới sự thúc giục của tài xế.
Đủ các thể loại mùi khiến người ta khốn khổ bao trùm cả chiếc xe, cô sắp ngạt thở đến nơi rồi.
May là xe buýt di chuyển với tốc độ nhanh, nếu đi bộ sẽ mất hơn một tiếng đồng hồ, còn ngồi xe buýt chỉ mất khoảng nửa tiếng là đã đến nơi.
Hợp tác xã cung cấp, mua bán hàng hóa cũng đông đúc không kém chiếc xe buýt vừa rồi.
Ngọc Đào nhìn người ta xếp thành hai hàng dài, rơi vào trâm tư.
Chắc chắn bây giờ Tô Ngọc Thanh vẫn đang học, cô không thể đến trường học được.
Mà ngoại trừ các đồ gốm sứ phục vụ cho việc điều chế son phấn và bùn làm đẹp ra, nguyên liệu quan trọng nhất chính là thuốc Đông Y, có lẽ những thứ này chỉ có thể mua ở bệnh viện hoặc tiệm thuốc Đông Y.
Ngọc Đào ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là đi đến bệnh viện để đảm bảo an toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT