Chỉ riêng chuyện của Hứa Văn Thông, chỉ dựa vào những lời Tô Ngọc Đào nói quả thật Tống Vĩnh Lan không có cách nào phân biệt thật giả, huống chi, sự tình đều đã qua gần một năm, hiện tại người trong nơi ở của thanh niên tri thức đều có quan hệ không tệ với Tạ Uyển Trinh, làm gì còn ai nhớ lại chuyện lúc trước?

"Chị biết rồi." Giọng điệu của cô ta thản nhiên, nhìn Tạ Uyển Trinh nói: "Vậy bây giờ em còn định xin Tô Ngọc Đào tha thứ dù phải nhường công việc không?”

Nghe Tống Vĩnh Lan hỏi câu này, Tạ Uyển Trinh biết cô ta để trong lòng câu nói cuối cùng của Tô Ngọc Đào.

Tạ Uyển Trinh không ngốc, cho dù nhường công việc cho người khác, quan hệ của Tô Ngọc Đào và cô ta cũng không trở vê như trước được, như vậy ngược lại có thể thực hiện lời xúi giục Tô Ngọc Đào tự sát.

"Vĩnh Lan, cô ấy khẳng định là em cố ý, bây giờ có nói hay làm gì cũng vô dụng." Cô ta giải thích rõ ràng: "Vừa rồi cô ấy nói những lời kia, chỉ là muốn nhìn hai chúng ta cãi nhau mà thôi."

Tô Ngọc Đào cố ý nói những lời kia cho Tống Vĩnh Lan nghe, thật giống như lần trước nói cô thích Lục Vân Dương cho Hứa Văn Thông biết, chính là vì chia rẽ quan hệ bên cạnh mình!

"Em chưa từng thử làm sao biết vô dụng?" Tống Vĩnh Lan cười khẽ, ánh mắt nhìn cô ta mang theo chút khác thường: "Nếu thật sự hữu dụng, em có nỡ không?”

Ý cười trong khóe mắt Tống Vĩnh Lan có chút phô trương, Tạ Uyển Trinh cảm thấy hình như cô ta đang cười nhạo mình.

Quả thật cô ta không có khả năng nhường công việc này, nhưng cũng không nghĩ tới Tống Vĩnh Lan trúng kế của Tô Ngọc Đào nhanh như vậy!

Người đối diện không mở miệng lại mang một ánh mắt tối nghĩa khó hiểu, Tống Vĩnh Lan đã biết quyết định của cô ta.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu như cô ta thật sự không sợ mất công việc, hôm nay cũng có thể tới tìm Tô Ngọc Đào "đàm phán".

Tuy Rằng Tô Ngọc Đào nói những lời kia làm bọn họ lo lắng và cũng không có lòng tốt gì, nhưng Tạ Uyển Trinh xúi giục bạn bè tự sát, lợi dụng bạn bè để đạt được mục đích của mình thì sao có thể tính là người tốt?

"Cứ coi là vậy đi, em không cần suy nghĩ nữa." Ánh mắt cô ta ý vị không rõ nhìn Tạ Uyển Trinh: "Em không cần lo lắng, chị tùy tiện nói ra thôi, chắc chắn sẽ không cướp công việc của em đâu."

"Vĩnh Lan, em không phải có ý này." Trong lòng Tạ Uyển Trinh rất tức giận, người này sao lại dễ dàng bị kích động như vậy chứ!

"Tô Ngọc Đào cô ấy..."

"Chuyện giữa em và Tô Ngọc Đào chị không muốn can thiệp." Tống Vĩnh Lan trực tiếp cắt ngang lời của cô ta: "Sắp đến giờ bọn chị ăn trưa rồi, chị muốn trở về nấu cơm”

Tạ Uyển Trinh theo bản năng nói: "Vậy em đi cùng chị."

"Không cần đâu.

" Tuy rằng Tống Vĩnh Lan vẫn còn nghỉ ngờ lời Tô Ngọc Đào nói, nhưng cũng không kiềm chế được nói chuyện kiểu kẹp súng mang gậy: "Có lẽ lúc này thanh niên tri thức Hứa còn chưa trở về, em đi cũng vô dụng, nơi ở của thanh niên tri thức cách đây lại không xa, chị tự mình trở về là được."

Tạ Uyển Trinh nghẹn lại vì lời này.

Nhìn Tống Vĩnh Lan vội vàng rời đi, lửa trong lòng cô ta như được đổ thêm dầu, ngọn lửa không nhịn được bốc ra bên ngoài.

Từ khi nào Tô Ngọc Đào trở nên thông minh như vậy?

Còn học cách chia rẽ ly gián?

Lúc trước hại Hứa Văn Thông nghi ngờ cô ta thích Lục Vân Dương thì thôi, hiện tại Tống Vĩnh Lan cũng đã sinh lòng ứng phó với cô tal

Cô ta cố nén lửa giận trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bình ổn hô hấp của mình.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ Tô Ngọc Đào cũng mơ về tương lai tương tự như cô ta?

Tạ Uyển Trinh không nhịn được nhớ lại.

Khoảng ba tháng trước, cô ta bị bệnh và bị sốt cao, sau khi tỉnh dậy có một ký ức đặc biệt, giống như một giấc mơ, giải thích cuộc sống tình cảnh của cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play