Vốn dĩ trong nhà chỉ có mình cô mang thai, cô cảm thấy hoàn toàn không cần mời bảo mẫu hoặc gọi Tống Mỹ Hoa đến giúp đỡ, nhưng kể từ sau khi Lục Vân Dương cũng xuất hiện triệu chứng mang thai giống cô, cô đột nhiên cảm thấy chuyện trong nhà lo không xuể.
Đi làm về mệt mỏi, không ai còn thừa sức giải quyết những công việc nhà.
Hơn nữa, hiện giờ Ngô Hiểu Phượng nôn mửa dữ dội, Ngọc Đào đương nhiên không tiện gọi bên Trịnh Xuân Linh tới phụ một tay, sau khi cô và Lục Vân Dưng thương lượng thì quyết định mời bảo mẫu tới, nhưng Trịnh Xuân Linh vừa nghe nói bọn họ muốn mời bảo mẫu, lập tức không vui.
Bà nghĩ phụ nữ mang thai sinh con, chỗ nào cũng cần tiền, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì nên tiết kiệm bấy nhiêu, không để mẹ chồng đến giúp đỡ mà còn phải bỏ tiền ra tìm bảo mẫu?
Là chê nhiều tiền quá rồi phải không?
Tuy rằng lúc trước Tống Mỹ Hoa hay gây chuyện với cô, nhưng từ sau khi Ngọc Đào mang thai thái độ bà ta cũng đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa hiện giờ con trai bà ta cũng có triệu chứng, chẳng lẽ bà ta còn không biết xấu hổ mặt nặng mày nhẹ với Ngọc Đào?
Nếu chưa mang thai, Ngọc Đào chắc chắn sẽ bác bỏ quan điểm của Trịnh Xuân Linh, kiếm tiên không phải đều để tiêu sao? Tiết kiệm nhiều như vậy để làm gì? Nhưng kể từ khi mang thai, cô phát hiện mình phải chi tiêu nhiều nơi lắm!
Mặc dù bây giờ của cải vẫn còn, nhưng là vì đứa bé vẫn còn chưa sinh, đợi đến khi sinh rồi tiền nhiều đến mấy cũng không chịu nổi, cuối cùng dưới sự xúi dục của tiền tài, Ngọc Đào đã đồng ý đề nghị của Trịnh Xuân Linh.
Quyết định này của cô làm Lục Vân Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vấn đê mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay đều không có cách giải quyết hoàn mỹ, Ngọc Đào đồng ý để mẹ anh tới đây, điều đó cũng chứng tỏ hai người bọn họ có thể từ từ làm quen và thân thiết với nhau.
Ngọc Đào cảm thấy sự thật chứng minh, Tống Mỹ Hoa trước mặt cháu nội và con trai quả thật biểu hiện không tệ, trong lúc cô mang thai hai người bọn họ cũng không nảy sinh mâu thuẫn gì quá lớn, trừ lúc quyết định nên mua quần áo màu gì cho đứa bé xảy ra chút tranh cãi ra, tất cả đều bình an vô sự.
Đến giữa tháng 7, triệu chứng mang thai của Lục Vân Dương cuối cùng cũng giảm bớt, mà Ngô Hiểu Phượng cũng thuận lợi sinh ra một bé gái, nặng hai ký tám.
Bởi vì giai đoạn trước triệu chứng mang thai của Ngô Hiểu Phượng và Ngọc Đào hoàn toàn không giống nhau, nên nếu Ngô Hiểu Phượng sinh con gái, mọi người đều đoán trong bụng Ngọc Đào là con trai, suy đoán này làm trong lòng Tống Mỹ Hoa thở phào nhẹ nhõm, dù sao lúc trước, bà ta đều may quần áo cho cháu mình màu lam, vì thế cũng không ít lần cãi cọ đỏ mặt với Tô Ngọc Đào.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ cô bắt đầu, ai ngờ Ngọc Đào lại chuyển dạ trước năm ngày so với kế hoạch.
Ngày sinh nở, trừ vợ chồng Ngô Hiểu Phượng ra, hai nhà Lục Tô đều ở bên ngoài hành lang lo lắng chờ đợi.
Cũng may quá trình sinh sản diễn ra rất thuận lợi, sau khi Ngọc Đào bị lăn lộn hơn mười tiếng đồng hồ, đứa bé chào đời.
Là bé trai, ba kí mốt, vô cùng đáng yêu, không nhăn nhúm như trong tưởng tượng của Ngọc Đào, mắt hai mí rất sâu, lông mi đen nhánh cong vút, giống hệt cô.
Tuy lúc trước Tống Mỹ Hoa quan sát triệu chứng của Ngọc Đào đều cảm thấy đứa bé này chắc chắn sẽ là một bé trai, nhưng lúc y tá ôm đứa bé ra, bà ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Xuân Linh cũng thở phào, tuy bà cảm thấy đứa con đầu lòng là nam hay nữ đều không sao cả, nhưng Ngọc Đào khác với Ngô Hiểu Phượng, cô và Vân Dương đều có công việc của riêng mình, chỉ có thể sinh một đứa, nếu không hai người sẽ có một bên mất việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT