Lục Vân Dương tuy rằng có tâm, nhưng không làm được gì, Ngọc Đào lúc đầu mang thai ngoại trừ ngẫu nhiên cảm thấy dầu mỡ muốn nôn, đại đa số vẫn giống như lúc không mang thai, ăn cái gì ngon miệng cái đó, điều này làm cho anh cảm giác mình có chút vô dụng.
Bình bình an an đến cuối năm, các đơn vị làm việc đều được nghỉ, nhà máy so với bệnh viện còn nghỉ sớm hơn, trước khi nghỉ, Ngọc Đào nhận được tiền thưởng cuối năm của mình là một trăm đồng, đối với một nhân viên mới vào nhà máy mà nói, đó đã là tương đối nhiều, ngoài ra, nhà máy vẫn cấp phụ cấp cho cô.
Tiên mua sắm tết năm nay, tất cả đều phải tiết kiệm!
Đến đêm giao thừa, Lục Vân Dương rốt cục cũng được nghỉ, hai vợ chồng sáng sớm mang theo phụ cấp của đơn vị bao lớn bao nhỏ đi đến trạm xe buýt, tuy rằng trạm xe buýt năm mới cũng nhiều người, nhưng cũng may hai người đến sớm, đều có chỗ, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, lúc hai giờ chiêu đã về đến nhà họ Tô.
Lúc này nhà nào cũng quét dọn vệ sinh, nhà họ Tô cũng không ngoại lệ, năm nay Ngô Hiểu Phượng cùng Ngọc Đào đều mang thai, nhà chính Tô gia dán đầy chữ song hỷ, còn treo đèn lồng, một mảnh đỏ rực.
Thấy hai người, vừa nghĩ đến bộ dáng con dâu mang thai nôn mửa đến choáng váng, Trịnh Xuân Linh vội vàng đi lên nhìn khuê nữ của mình, hỏi cô có choáng váng hay không, nôn hay không!
Ngọc Đào đáp lại tỉ mỉ, có thể là đứa nhỏ bây giờ còn nhỏ, ngoại trừ hình như có chút buồn ngủ ra, trên cơ bản cô không có phản ứng gì, có đôi khi cũng không giống bộ dáng mang thai.
Cô không cảm nhận được cảm giác như chết đi sống lại khi mang thai mà người ta nói, nhưng ngẫm lại, cô cảm thấy vẫn không nên trải nghiệm thì hơn.
Ngô Hiểu Phượng thật sự rất hâm mộ Ngọc Đào, cô mang thai còn chưa đầy bốn tháng, nhưng cũng đã nôn đến người sắp choáng váng, thân thể không mập lên ngược lại còn sắp gây đi mười cân!
Ngọc Đào lúc trước đã nghe nói Ngô Hiểu Phượng ăn gì nôn đó, cho nên cố ý mua cho chị dâu một hộp sữa bột phụ nữ mang thai, sữa bột này rất hiếm có, nhưng nghe nói hiệu quả không tệ, đến lúc ăn không nổi có thể uống một bổ sung một chút.
Trịnh Xuân Linh vốn muốn hai người họ ở lại chỗ này ăn cơm tối, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, bà còn chưa nói ra đã bị bà nội Tô trừng trở về.
Tuy rằng bà nội Tô cũng nhớ cháu gái, nhưng dù sao nó cũng vừa mới kết hôn, ở bên này ăn cơm tất niên bà không có ý kiến gì, nhưng nhà họ Lục khẳng định là không thoải mái lắm, ít nhất Tống Mỹ Hoa nhất định sẽ cảm thấy như vậy.
Bỏ đồ đạc xuống, hai vợ chồng nhà cô ngây ngốc một lúc thì rời đi, đêm giao thừa, người trong đội cũng đã sớm nghỉ, dọc theo đường đi trở về gặp được rất nhiều người, đều vội vàng nói chúc mừng với hai người.
Ngọc Đào biết bọn họ chúc mừng cái gì, lúc đến Nhà họ Lục, bên này cũng đã sớm chuẩn bị xong, giống như muốn thi đấu hơn thua với nhà họ Tô, trong sân được trang trí lại, hoàn toàn mới mẻ, tràn đầy vui mừng.
Bởi vì đang mang thai, Ngọc Đào về đến nhà cái gì cũng không cần làm, Tống Mỹ Hoa đối với cô đặc biệt tốt, ngay cả Lục Vân Chiêu đối với cô khách khí vài phần.
Đêm đông đến tương đối sớm, mới qua sáu giờ, sắc trời đã bắt đầu tối sầm lại, bên ngoài lục tục đã vang lên tiếng pháo nổ, tuy rằng kiếp trước cô đã từng thấy pháo hoa còn đẹp hơn, nhưng Ngọc Đào vẫn góp phần náo nhiệt này, đi theo Lục Vân Dương đốt pháo.
Đốt pháo bên ngoài xong, Tống Mỹ Hoa bưng tất cả thức ăn lên bàn, món ăn hôm nay đặc biệt phong phú.
Bánh bao, thịt kho, vịt kho và nhiều món ăn khác đều có.
Vốn dĩ bà còn cảm thấy lúc trước con trai lừa gạt bà, bà cảm thấy Ngọc Đào nhất định sẽ nôn, nhưng cả bữa cơm, phản ứng gì cô cũng không có!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT